Sở Hi Thanh lại cau mày, hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Tốt xấu gì thì trấn Tây Sơn cũng nằm cạnh Tây Sơn, là nơi tập kết hàng của các

loại món ăn dân dã, da thú, xương thú, gân thú. . . mà nơi này còn là nơi sản

xuất các loại linh dược.

Chỉ tính lượng linh dược thôi, nó cũng đủ để sánh vai với Hỏa Cốt Quật rồi.

Nhưng vì sao bên này lại kém hơn Hỏa Cốt Quật nhiều như vậy?

Bên này còn gần thành Tú Thủy hơn Hỏa Cốt Quật mười lăm dặm, mà trong

phạm vị hai mươi dặm quanh Tây Sơn nay, còn có hơn 20 vạn bách tính.

Chung quanh Hỏa Cốt Quật cực kỳ khô nóng, phạm vi hai mươi dặm quanh đó

không có một cọng lông cọng cỏ nào cả.

Diện tích của trấn Tây Sơn vẫn rất khá, dù sao cũng có đến tận bảy con đường,

nhân khẩu cũng có khoảng hai vạn người.

Với quy mô của tòa thị trấn này, nếu như đặt ở thế giới của Sở Hi Thanh trước

kia, thì đã có thể trở thành một huyện thành rồi, nhưng ở thế giới này lại chỉ là

một thị trấn.

Sở Hi Thanh quay một vòng, sau đó hắn liền đứng ở cửa thành phía đông, nhìn

mười mấy bang chúng của Tây Sơn Đường đang thu thuế vào thành, rồi rơi vào

trầm tư.

Bọn họ không chỉ thu thuế của những hàng hóa kia, mà ngay cả các loại như củi

gạo dầu muối, gà vịt thịt cá cũng sẽ thu thuế.

Lưu Nhược Hi nhìn sắc mặt của Sở Hi Thanh, chủ động giải thích: “Ta đã nghe

ngóng qua, khi Lưu Định Đường chấp chưởng trấn Tây Sơn, một tháng có thể

kiếm được 15.000 lượng bạc tiền thuế vào thành, một nửa trong đó được chia

cho nha môn Tuần kiểm ty.”

“Còn cả thuế bình an nữa, tất cả cửa hiệu trong thành và cả thợ săn Tây Sơn,

đều phải giao thuế bình an cho Tây Sơn Đường, cũng chính là thuế máu. Số tiền

này khoảng 20 ngàn lượng bạc, cũng phải chia cho nha môn Tuần kiểm ty một

nửa.”

“Tuy nhiên, huynh đệ của chúng ta vẫn còn chưa quá quen thuộc, hai ngày nay

không thu nhập được quá nhiều. Nhắc đến chuyện này thì ta đang muốn xin chỉ

thị từ đường chủ, trước kia Lưu Định Đường có hai mươi mấy tiên sinh phòng

thu chi, chúng ta có nên mời mấy người trở về không?”

Bang chúng Tây Sơn Đường bọn họ đều là đại hán thô bỉ, đếm số còn không

biết đếm. Để cho bọn họ đi thu thuế vào thành, thu thuế bình an, thực sự là làm

khó bọn họ.

“Có thể mời mấy người thật thà đáng tin cậy về phòng thu chi, nhưng có thể

ngừng thu thuế vào thành.”

Sở Hi Thanh chỉ chỉ cửa thành: “Sau này chỉ cần để lại vài người đứng gác ở

các cửa thành là được rồi.”

Sau khi Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly nghe xong lời này thì lấy làm kinh hãi,

không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Lý Thần Sơn cũng rất kinh ngạc: “Đường chủ, không thu thuế vào thành sao?”

Hắn rất lo lắng, cũng rất nghi ngờ là mấy tháng nữa đám người bọn họ phải

uống gió tây bắc rồi.

“Phải thu!” Sở Hi Thanh hơi lắc đầu: “Nhưng thu thuế không phải thu như vậy.

Sau này, bất kỳ hàng hóa nào muốn vào thành cũng được, chúng ta không thu

tiền. Chúng ta chỉ thu thuế giao dịch, mời một ít tiên sinh phòng thu chi trở về,

đăng ký số lượng những hàng hóa này, nếu thương nhân muốn bán hàng hóa đi,

thì phải giao tiền cho chúng ta. Đặc biệt là những thợ săn kia, cho phép bọn họ

ra vào tự do.”

Sở Vân Vân hơi cau mày, nàng không nghĩ ra suy nghĩ của Sở Hi Thanh.

Lưu Nhược Hi nghe vậy thì hơi suy tư, hai mắt hàng lập lòe: “Nhưng mà làm

như vậy thì Tuần kiểm ty sẽ có ý kiến.”

Sở Hi Thanh mở miệng cười một tiếng: “Ta mới là hương chính của trấn Tây

Sơn, là chủ của trấn này, ta muốn thu thuế vào thành thế nào thì thu thế đó. Nếu

Tuần kiểm ty không muốn, ngươi có thể thương lượng với bọn họ, trước kia

mỗi tháng bọn họ cầm 17.000 lượng bạc của Lưu Định Đường đúng không? Sau

này chúng ta sẽ giao số tiền này cho bọn họ là được.”

Cái gọi là hoàng quyền không xuống hương, tất cả hương trấn của Đại Ninh đều

không thiết lập quan lại, toàn bộ do thân sĩ địa phương tự trị.

Nha môn Tuần kiểm ty ở trấn Tây Sơn, cũng chỉ phụ trách chuyện trị an và bắt

trộm, không liên quan đến việc khác.

Lưu Định Đường vẫn luôn là hương chính của trấn Tây Sơn, là chủ của trấn

này.

Lưu Định Đường chết rồi, chức vị này cũng rơi vào đầu Sở Hi Thanh.

Quận úy Thẩm Chu và đám quan lại trong nha môn quận Tú Thủy nhất định là

sẽ không tình nguyện.

Nhưng trong quận không cho Sở Hi Thanh ngồi lên chức hương chính, bọn họ

liền không thu được tiền thuế ruộng và thuế đầu người ở địa phương. Trước kia,

nha môn quận Tú Thủy đều dựa vào Lưu Định Đường và tám trăm bang chúng

sử dụng bạo lực để thu.

Thiết Cuồng Nhân đã dùng cái này để áp chế và bóp mũi đám quan lại kia, bắt

bọn họ phải chuyển tất cả sản nghiệp của Lưu Định Đường sang tên Sở Hi

Thanh.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại bắt đầu đi ra ngoài thành.

Hắn phát hiện thổ địa quanh trấn Tây Sơn thiếu thốn rất nghiêm trọng. Tại nơi

này, hào tộc mọc như rừng, địa chủ thành đàn, thế lực dòng họ cũng rất mạnh.

Đám cường hào nông thôn này đều nuôi dưỡng võ lực không tầm thường, vì thế

Tây Sơn Đường không thể thu tiền bình an ở trên người bọn họ.

Chính bản thân bọn họ có thể đảm bảo bình an, nên vì sao phải giao thuế bình

an cho người khác?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play