“Thuộc hạ cũng biết chuyện này sẽ làm người khác khó xử.”

Mặt Lý Thần Sơn ẩn chứa vẻ cười khổ, hắn và Lưu Nhược Hi cùng vái Sở Hi

Thanh một cái thật sâu: “Ngụy Dương là bạn tốt trong quân của ta, tình nghĩa

đồng đội ở Thần Sách Đô rất sâu, như thể chân tay. Nếu như Lý mỗ biết hắn bị

giam, vậy thì không thể không cứu.”

“Tuy nhiên, thuộc hạ không quen thuộc hoàn cảnh ở Tú Thủy, Nhược Hi lại là

một cô bé mồ côi, không thể ra sức. Thuộc hạ lại không dám hành động tùy

tiện, để tránh khỏi liên lụy với đường chủ. Vì thế, sau khi ngàn tính vạn tính,

thuộc hạ chỉ có thể đến đây cầu đường chủ nghĩ cách giúp ta.”

Thật ra thì hắn cũng không ôm hi vọng gì.

Chỉ cầu Sở Hi Thanh có thể sử dụng quan hệ của Thiết Kỳ Bang, để cải thiện

tình cảnh giam giữ của Ngụy Dương.

Chỉ cần Ngụy Dương không bị tra tấn, không bị dằn vặt, mỗi ngày không thiếu

đồ ăn, thì cuối cùng bọn họ cũng có biện pháp cứu hắn ra.

Sở Hi Thanh thật ra cũng đã quyết định sẽ cứu người, nhưng trên mặt hắn lại tỏ

vẻ khó xử: “Lão Lý, Nhược Hi, việc này ta nên nói thế nào đây? Hai người các

ngươi mới gia nhập nơi này được ba ngày, liền muốn ta ôm cái chuyện phiền

phức này rồi sao?”

“Cẩm y vệ là nơi nào chứ, lẽ nào ta còn có thể giết vào đó để cứu người sao?

Hơn nữa, hắn đã bị Cẩm y vệ xác định là bộ hạ của của Thần Sách Đô, là trọng

phạm bị triều đình truy nã, bây giờ bị giam giữ ở tầng thứ ba, mà ngục tốt nơi

đó rất khó, các ngươi nói ta nên làm thế nào cho phải?”

Hai người Lý Thần Sơn và Lưu Nhược Hi nghe thấy Sở Hi Thanh nói vậy, thì

đều lộ ra sắc mặt xấu hổ.

Lý Thần Sơn thì còn đỡ, da mặt hắn dày, chỉ thấy hơi lúng túng. Lưu Nhược Hi

thì lại đỏ bừng cả mặt, đầu cúi xuống, cằm đã sắp chạm phải bộ ngực.

Sở Hi Thanh thì lại thấy đủ thì dừng.

Chỉ vì Sở Vân Vân ở bên cạnh đang trợn mắt lên với hắn rồi.

“Thôi!” Sở Hi Thanh hơi lắc đầu, hít một tiếng: “Việc này. . . ta sẽ nghĩ biện

pháp, xem xem có thể cứu hắn ra ngoài hay không, nhưng bây giờ vẫn chưa

phải lúc, còn phải chờ một đoạn thời gian.”

“Các ngươi cũng phải đáp ứng ta, trong vòng một tháng này tuyệt đối không

được manh động, bằng không mà không chuyện thì đừng có oán ta. Còn nữa,

khoảng thời gian này cố gắng làm việc đi, đừng để ta hối hận khi cứu lầm

người.”

Lý Thần Sơn nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên.

Hắn chỉ tiếp xúc với vị đường chủ trẻ tuổi này vài ngày, nhưng cũng đã biết vị

này trí dũng song toàn, năng lực bất phẩm, nói chuyện là sẽ giữ lời.

Nếu như Sở Hi Thanh không có chút tính toán hoặc nắm chắc nào, thì sẽ không

nói ra những lời như vậy.

Vành mắt Lưu Nhược Hi cũng đỏ ửng, vẻ mặt càng xấu hổ hơn.

Tính cách hào hiệp trượng nghĩa của đường chủ, nàng đã được cảm nhận từ bốn

ngày trước.

Bản thân nàng bây giờ không có một chút năng lực báo đáp nào, bây giờ lại đến

phiền đường chủ một việc khác vướng tay vướng chân hơn, quả thực là quá

không biết xấu hổ.

Tuy nhiên, Ngụy Dương bị bắt vào trong nhà lao là bởi vì nàng.

Hôm đó, Lưu Định Đường dẫn hai đại cao thủ lục phẩm của Cẩm y vệ đến bắt

người, Ngụy Dương lại tử chiến không lùi, tranh thủ thời gian và cơ hội để cho

bỏ chạy. Tình cảnh ngày hôm đó vẫn hiện lên rõ mồn một trước mắt Lưu Nhược

Hi, nàng tuyệt đối không thể mặc kệ Ngụy Dược được.

“Đúng rồi, còn có một chuyện.”

Lúc này, Lý Thần Sơn lại gãi đầu, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng: “Đường chủ, có

thể cho ta mượn 15.000 lượng bạc không? Ta sẽ trả từ từ trong hai năm? Pháp

khí của ta bị Thẩm gia lấy đi, thực lực bây giờ là mười không còn năm. Vì vậy

muốn vay chút bạc để mua vài món pháp khí.”

“Cái này gọi là muốn công thành thì tất phải có lợi khí trước. Nếu như có thể

phối hợp với ba năm món pháp khí thích hợp và một thanh đao tốt, thì dù Lý

mỗ có gặp phải một ít võ tu lục phẩm hạ, cũng có thể gắng gượng chống đỡ một

hai canh giờ. Như vậy cũng có thể làm việc tốt hơn.”

Thật ra thì sau trận chiến Tây Sơn, Sở Hi Thanh đã mang tất cả pháp khí mà hắn

lấy được ra, để cho Lý Thần Sơn chọn lựa.

Đáng tiếc là chỉ có hai cái trong đó thích hợp với Lý Thần Sơn.

Mặt Sở Hi Thanh nhất thời đen như đáy nồi.

Hôm trước, Thiết Kỳ Bang để kết toán tất cả chiến lợi phẩm thu hoạch được từ

trận chiến Tây Sơn.

Sở Hi Thanh nhận được tổng cộng 42.000 lượng bạc, thêm vào số tiền tiết kiệm

của Sở Hi Thanh, hắn có tổng cộng 53.000 lượng bạc.

Hắn bỏ bảy ngàn lượng để mua một phần bí dược tầng năm Dưỡng Nguyên

Công, lại dự chi hai vạn lượng bạc để mời Thiết Cuồng Nhân mua giúp hắn một

thanh bảo đao lục phẩm.

Tuy nhiên, Lý Thần Sơn nói cũng có đạo lý.

15.000 lượng bạc, đổi lấy một cao thủ có thực lực tiếp cận lục phẩm hạ, vẫn là

rất có lời.

Sở Hi Thanh bóp mũi đồng ý, bất đắc dĩ trở về phòng lấy một xấp ngân phiếu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play