Sau đó, nàng vẫn cắn răng một cái, lấy hết dũng khí nói: “Nếu như đường chủ

có thể giao hắn cho ta, Nhược Hi nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài suốt

quãng đời còn lại, mặc ngài sai khiến.”

Trong lòng Lưu Nhược Hi lại không có bất cứ hi vọng nào.

Nàng thầm tự nhủ, bản thân mình có cái gì chứ? Sao có thể để cho Sở Hi Thanh

giao Lưu Định Đường cho mình chứ?

Bản thân Lưu Định Đường cũng cảm thấy là không thể, bởi vì hắn có giá trị ba

vạn lượng bạc đấy.

Sở Hi Thanh lại khẽ mỉm cười: “Được!”

Hắn tiện tay ném Lưu Định Đường tựa như gậy thịt đến trước mặt thiếu nữ.

Lúc này, toàn thân Lưu Định Đường như bị sét đánh, hắn hoàn toàn mờ mịt và

không dám tin.

Lưu Nhược Hi thì lại vui mừng không thôi, nàng không chút do dự nào mà xốc

chăn ở trên người lên.

Lúc này, nàng đã thay một bộ quần áo, nhưng vẫn có một số vết roi thô bạo bị

lộ ra ngoài.

Lưu Nhược Hi lại không dám chậm trễ, nàng tiến lên nhấc Lưu Định Đường đi

ra ngoài. Đi được nửa đường, nàng còn quay lại cầm một cái kéo ở trên bàn.

Không lâu sau, ngoài phòng truyền vào tiếng kêu gào thảm thiết và tan nát cõi

lòng của Lưu Định Đường.

Chu Lương Thần nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết này, lại ôm quyền với Sở

Hi Thanh với vẻ vô cùng kính phục: “Cách làm người của Sở huynh, thật sự

khiến cho tiểu đệ bội phục.”

Dưới cái nhìn của hắn, Sở Hi Thanh có thể vì một cái gọi là ‘công đạo’ mà bỏ

qua một con tin đáng giá như Lưu Định Đường, có thể nói là trượng nghĩa đến

cực điểm.

Trong lòng Chu Lương Thần càng kiên định hơn.

Lòng thầm nói, chỉ có nhân vật như vậy mới đáng để Chu Lương Thần hắn đi

theo và hiệu lực.

Khóe môi Sở Vân Vân cũng hơi cong lên, nàng còn gật nhẹ một cái.

Tuy nhiên, sắc mặt nàng lập tức trở nên nghiêm nghị, mở miệng nói: “Huynh

trưởng, đời này ta hận nhất là cờ bạc và thanh lâu. Thanh lâu ức hiếp phụ nữ, cờ

bạc làm hại bách tính, ngươi muốn thành lập Tây Sơn Đường cũng được, nhưng

không cho phép ngươi động vào hai loại làm ăn này.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười bất đắc dĩ.

Từ trước đến giờ, hắn cũng không có ý định làm ăn mấy thứ này, vì vậy nên

muốn để cho Tây Sơn Đường có thể cân bằng thu chi, thậm chí là tiến thêm một

bước để kiếm tiền, thì vẫn còn rất phiền phức. . .

. . .

Ba ngày sau, vào lúc giữa trưa.

Bên ngoài dinh thự đã được treo lên biển hiệu ‘Sở trạch’, 330 tên bang chúng

của Tây Sơn Đường đều mặc áo bào ngắn màu xanh, xếp thành đội ngũ chỉnh tề

đứng ở trước cửa đại sảnh.

Sắc mặt bọn họ nghiêm túc, cung cung kính kính hành lễ về bên trong đại sảnh.

Bên trong đại sảnh, Thiết Cuồng Nhân đứng ở vị trí cao nhất.

Bên trái hắn là Thiết Tiếu Sinh và Lâm Thạch cầm đầu mười tám vị đường chủ,

ngoài ra còn có một số đàn chủ có địa vị hơi cao cũng đứng ở trong đó.

Hai người Chu Lương Thần và Lý Thần Sơn cũng đứng ở trong đó.

Phía bên phải Thiết Cuồng Nhân là một đám khách khứa đến xem lễ.

Xuất thân của bọn họ rất đa dạng, có nhân vật hàng đầu của các hiệu buôn, cũng

có gia chủ của các gia tộc gần trấn Tây Sơn, cũng có một số khách khứa ở trên

quan trường.

Thân phận không đủ thì chỉ có thể đứng ở ngoài đại sảnh để xem.

Không biết vì sao mà Lục Loạn Ly cũng chen vào trong đại sảnh, dùng ánh mắt

tò mò để nhìn về phía Sở Hi Thanh.

Đám khách khứa đến xem lễ cũng có không ít oán hận.

Đã là cuối năm rồi, còn vài ngày nữa là giao thừa, Thiết Kỳ Bang lại nhất định

phải làm đại điển mở đường vào lúc này.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không dám lộ ra, trên mặt bọn họ đều là nụ

cười rạng rỡ, nhiệt tình cung kính.

Thiết Kỳ Bang nắm giữ quá nửa con đường vận chuyển đường sông của quận

Tú Thủy, làm cho vô số hiệu buôn ở thượng hạ du phải ngưỡng vọng. Hiện giờ,

lại mở thêm Tây Sơn Đường, không chỉ quét dọn uy hiếp, mà còn ảnh hưởng

đến mọi lĩnh vực ở Tây Sơn.

Vì vậy, bọn họ không dám không đến, cũng không thể không mang khuôn mặt

tươi cười ấm áp đến.

Phía trước Thiết Cuồng Nhân là một ông lão có chòm râu hoa râm, hắn là người

chủ trì, đang đọc thuộc lòng ba mươi sáu lời thề của Thiết Kỳ Bang.

“Bắt đầu từ khi gia nhập Thiết Kỳ Bang, cần phải tuân thủ ba mươi sáu lời thề.

Lời thề thứ nhất, cha mẹ ngươi tức phụ mẫu của ta, huynh đệ tỷ muội của ngươi

tức là huynh đệ tỷ muội của ta, vợ ngươi chính là chị ta, con của ngươi chính là

cháu của ta, nếu có vi phạm, ngũ lôi tru diệt.”

“Lời thề thứ hai, nếu như có cha mẹ huynh đệ trăm năm quy thọ, không có tiền

mai táng, liền lụa trắng bay đến để cầu người giúp đỡ. Lúc này có tiền ra tiền,

không có tiền thì ra sức, như có giở trò lừa bịp hoặc làm như không biết, ngũ lôi

tru diệt.”

“. . . Lời thề thứ chín, huynh đệ không đứng đắn, mưu hại kỳ chủ, ám sát người

giết người, chết ở dưới vạn đao.”

“. . .Lời thề thứ mười bốn, nếu như hỗ trợ người ngoài, hoặc là cướp đoạt tài vật

của huynh đệ, ngũ lôi tru diệt.”

“. . . Lời thề thứ mười tám, nếu như bị quan phủ bắt giữ, tự làm tự chịu, không

được lấy thù riêng để hãm hại huynh đệ, nếu có vi phạm, ngũ lôi tru diệt.”

“. . .Lời thề thứ ba mươi sáu, mặc kệ là sĩ nông công thương hoặc là các loại

nghề nghiệp khác, chỉ cần gia nhập Thiết Kỳ Bang, tất phải lấy trung thành và

nghĩa khí làm đầu, kết giao huynh đệ khắp nơi, nếu như gặp chuyện lại ba tâm

hai ý, tránh không ra lực, sẽ chết ở dưới vạn đao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play