Thiết Cuồng Nhân nghe vậy thì hơi suy tư.

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch và Thiết Ngưu - Giả Đại Lực ở sau lưng hắn

thì lại hai mặt nhìn nhau một chút, hai người đều hơi cau mày, đều đọc được suy

nghĩ ở trong mắt của đối phương.

Nói chuyện viển vông, nói khoác không biết ngượng!

Nếu như Tây Sơn Đường là một quả hồng mềm như vậy, thì bọn họ đã diệt từ

lâu rồi.

Thật ra thì sau lưng Lưu Định Đường là thế gia đại phiệt của quận Tú Thủy,

quan lớn hiển hoạn, thâm căn cố đề, không phải chỉ 800 người là có thể giải

quyết.

Khóe môi Giả Đại Lực cong lên, nở nụ cười lạnh lùng, hắn không hề che giấu

vẻ bất mãn và xem thường của mình với Sở Hi Thanh.

. . .

Một khắc thời gian sau, tổng đà Thiết Kỳ Bang, trên boong thuyền.

Thiết Cuồng Nhân mặc chiến giáp, ngồi bệ vệ trên một chiếc bàn vuông, cười

tủm tỉm uống rượu.

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch hầu hạ ở bên, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngươi lại cho

hắn mượn binh mã thật. Sở Hi Thanh còn trẻ không biết trời cao đất rộng, ngươi

cũng tùy hứng làm bậy như hắn sao?”

“Không phải là Thiết Kỳ Bang chúng ta chưa từng đánh Tây Sơn Đường, nhưng

kết quả thế nào? Bình định Tây Sơn Đường trong vòng một ngày cái gì chứ, vậy

mà ngươi cũng tin sao? Ta chỉ mong hắn không để các huynh đệ Tuyển Phong

Đường bị vây ở Tây Sơn thôi.”

Tám trăm tinh nhuệ của Tuyển Phong Đường, cũng là tinh nhuệ của Thiết Kỳ

Bang.

Bọn họ chính là lưỡi đao được tuyển chọn từ 4300 bang chúng của Thiết Kỳ

Bang, do phó kỳ chủ Thiết Tiếu Sinh tự mình cai quản.

Hôm nay Thiết Tiếu Sinh không ở đây, Thiết Cuồng Nhân lại đưa hết tám trăm

tinh nhuệ này cho Sở Hi Thanh.

Thiết Cuồng Nhân hoàn toàn không thèm để ý, hắn cũng rót một chén rượu cho

Lâm Thạch: “Ngại gì thử một lần? Cũng chỉ là mượn binh một ngày mà thôi.

Nếu như thành công, địa bàn quản lý của Thiết Kỳ Bang chúng ta sẽ có thêm

một cái Tây Sơn Đường. Nếu như thất bại, cũng có thể có một tên đại tướng,

đây là cuộc buôn bán chỉ lời không lỗ, vì sao không làm?”

“Tuy nói thì nói như vậy.” Lâm Thạch cầm chén rượu trong tay, lại cảm giác

rượu này hoàn toàn không có vị gì: “Trấn Tây Sơn là địa phương nào chứ?

Ngươi làm như vậy, không khỏi quá không coi tính mạng của các huynh đệ là

chuyện to tát rồi.”

“Ta biết ngươi rất thưởng thức thiếu niên này, thiên kiêu xếp hạng 60 trên

Thanh Vân Bảng. Đúng là đáng giá để ngươi mời chào, nhưng mà người của

Tuyển Phong Đường cũng là huynh đệ tay chân của chúng ta, sao có thể nhất

bên trọng nhất bên khinh được?”

Thiết Cuồng Nhân nghe vậy thì mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến, nói: “ta hỏi lại

ngươi, nguy hiểm của trấn Tây Sơn nằm ở chỗ nào?”

Lúc này, Lâm Thạch liền nhướn mày lên: “Rất nhiều chỗ vướng tay vướng

chân! Một trong số đó là, Tây Sơn Đường cao thủ nhiều như mây, thật ra thì

dưới trướng Lưu Định Đường cũng không có bao nhiêu cao thủ, chính hắn cũng

chỉ là thất phẩm thượng mà thôi, nhưng một khi chiến đấu xảy ra, dưới trướng

hắn luôn có một số cao thủ không biết lai lịch.”

“Thứ hai, quận quân Tây Sơn! Quận quân ở thường đóng bốn ngàn binh lính ở

dưới chân Tây Sơn. Muội muội của Lưu Định Đường là tiểu thiếp được quận úy

Thẩm Chu sủng ái nhất, cho nên mới có thể lấy tu vị thất phẩm để chưởng

khống Tây Sơn. Hai tháng trước, ta dẫn binh mã đánh vào trấn Tây Sơn, Thẩm

Chu còn mặc kệ mặt mũi, trực tiếp để quận quân che mặt bằng miếng vải đen,

rồi chém giết với chúng ta.”

“Thứ ba, Lục phiến môn! Những năm gần đây, mỗi khi chúng ta có xung đột

với Hải Thanh Bang, Lục phiến môn luôn luôn thiên vị Hải Thanh Bang, luôn

dùng các loại tội danh để nhốt huynh đệ chúng ta vào nhà lao.”

“Thứ tư, đám thợ săn ở trên Tây Sơn. Bát cơm của đám thợ săn này đều bị Lưu

Định Đường khống chế, lại có Bạch Vân Trại uy hiếp. Vài ngàn hán tử ở trong

núi này mà lao ra ngoài, thì dù không có ra lực cũng sẽ trở thành phiền phức

lớn.”

“Thứ năm, địa hình trong trấn Tây Sơn rất phức tạp. Lưu Định Đường mượn

quan hệ của Thẩm Chu, mua chín mươi cái ‘Tứ tí trọng nỏ’, giấu tại trong

phòng ốc ở bên trong trấn. Uy lực của những trọng nỏ này cực lớn, võ tu thất

phẩm cũng không thể chống đỡ được.”

Lâm Thạch từng chủ trì tấn công và tiêu diệt Tây Sơn Đường đến tận hai lần,

cuối cùng đều kết thúc mà không có thu hoạch gì.

Lần thương vong nặng nề nhất, đã mất hai trăm vị huynh đệ ở trong trấn Tây

Sơn.

Lâm Thạch bình tĩnh nhìn Thiết Cuồng Nhân: “Tây Sơn Đường của Thiết Thủ -

Lưu Định Đường, tuy rằng chỉ có hơn chín trăm người. Nhưng hắn có thợ săn

trong Tây Sơn giúp đỡ, lại có rất nhiều thế gia ở quận Tú Thủy làm ô dù, bất cứ

lúc nào cũng có thể chuyển hơn vạn nhân mã, thế lù lù như núi, không thể lay

động.”

“Nhưng ta vẫn muốn thử một chút!” Vẻ mặt Thiết Cuồng Nhân thản nhiên,

uống một chén rượu, nói: “Trấn Tây Sơn nằm ở phía tây thành Tú Thủy, lại

cách có năm mươi dặm, cách bến tàu của chúng ta không đến bảy mươi hai

dặm. Lưu Định Đường xuất binh từ trấn Tây Sơn, chỉ ba khắc thời gian là có thể

tấn công bến tàu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play