Sắc mặt Kiếm Tàng Phong khó hiểu, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Khâu sư đệ,

ngươi dẫn bọn họ đến Bắc viện ở bên cạnh đi. Vừa hay Đệ Tử Cư đã trống

không, có thể cho bọn họ vào đó ở.”

“Sau đó lại gọi người cầm danh thiếp của ta đi tìm Ngụy Lai của Thiên Bình

Quân, bảo hắn điều tạm hai ngàn binh mã qua bên này, canh chừng và trông giữ

Bắc viện! Cũng mời Ngụy tướng quân tự mình qua đây giúp đỡ luôn.”

Trước kia hắn cũng ở Bắc vực, từng chiến đấu cùng Ngụy Lai, giao tình khá

sâu, tự tin có thể mời Ngụy Lai đến giúp đỡ.

Đương nhiên, chủ yếu là nhờ mặt mũi của Vô Tướng Thần Tông!

Kiếm Tàng Phong vừa nói xong câu này, tất cả đệ tử chân truyền của võ quán

đều không tỏ vẻ gì.

Đơn giản chính là ở lại võ quán một thời gian ngắn thôi.

Nhưng đám bộ khoái, Cẩm y vệ và binh lính kia thì đều ồ lên, sau đó lộ ra vẻ

chống cự.

Có điều, khi ánh mắt của Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong quét qua, hai cỗ

kiếm ý ép xuống.

Những người này đều dồn dập ngậm miệng, vẻ mặt yên lặng, xếp thành đội

nghĩ, đi theo Khâu Phong đến Bắc viện để vào phòng ‘tạm giam’.

Sau khi mọi người rời khỏi nơi này, Kiếm Tàng Phong liền nhíu chặt lông mày.

Hắn nhảy xuống từ trụ sắt, hai tay ôm ngực, trầm ngâm không nói gì mà nhìn

nơi xảy ra chuyện.

Lôi Nguyên cũng rơi xuống bên cạnh hắn: “Kiếm tuần sát sứ, tu vị của người

này cao thâm, giỏi về ẩn giấu, mục đích không rõ. May mà người này không có

ý định đả thương người ở đây, bằng không chỉ sợ chúng ta sẽ tử thương nặng

nề. Ta cho rằng, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta không phải tìm người này, mà

là tìm hiểu ý đồ của hắn.”

Sự kiện này cực kỳ vướng tay vướng chân.

Tu vị của người này là tam phẩm, dù bọn họ có phát hiện ra thân phận của

người ta, thì cũng không phải là đối thủ của người ta.

Trừ phi mời người của bản sơn đến đây, nhưng mà chờ đến khi viện binh chạy

tới, thì người kia không biết chạy sao?

Mấu chốt là mục đích của người này.

Nếu như không có ảnh hưởng gì đến võ quán của bọn họ, vậy thì qua loa đại

khái là được rồi.

Dù sao tối nay cũng không có người bị thương, nên cũng có thể hàm hồ cho

qua.

“Ta hiểu ý của Lôi sư đệ.” Kiếm Tàng Phong một tay nâng cằm, cười khổ nói:

“Có điều, khi đó ta cảm ứng được, hình như dưới nền đất có thứ gì đó. Người

kia dùng ánh sáng và lửa để che mắt chúng ta, rõ ràng là mưu đồ thứ ở dưới nền

đất, ngươi cảm thấy vật này có thể là thứ gì?”

Mấy người Lôi Nguyên ở chỗ này nhất thời cứng lại, vẻ mặt tràn đầy ngạc

nhiên và nghi ngờ.

Mày liễu của Diệp Tri Thu nhếch lên: “Dù thế nào thì cũng không phải Nghịch

Thần Kỳ, đúng không?”

Mặt Lôi Nguyên tối sầm lại, hắn cũng đang nghĩ như vậy.

Khả năng là Nghịch Thần Kỳ là rất lớn. . .

Người này hao tốn tâm trí và của cải, tất không mưu đồ vật phàm.

Nếu Nghịch Thần Kỳ thật sự được giấu ở bên dưới Thần Binh Viện, thì đúng là

có thể giấu được linh thức của bọn họ.

Binh sát của hai thanh thần binh đủ để ngăn cản tất cả thần niệm của mọi người,

muốn dò xét cũng không được.

“Ta không biết có phải hay không. Tử Tĩnh sư đệ đã kiểm tra rất cẩn thận,

nhưng vẫn không thể điều tra được gì.” Kiếm Tàng Phong xoa huyệt thái

dương, nhìn về phương hướng Bắc viện: “Việc này cực kỳ phiền phức, lát nữa

ta sẽ cầu viện với tông môn. Nếu như đúng là Nghịch Thần Kỳ, hoặc là bảo bối

gì đó, thì có lẽ là không kịp rồi. Sau khi người kia thành công, chắc chắn sẽ

chuẩn bị thoát thân.”

Kiếm Tàng Phong đã tính toán, gộp tất cả sức mạnh của mọi người trong võ

quán lại, nhất định cũng không ngăn được vị cao nhân tam phẩm này!

Tất cả những chuyện mà hắn vừa làm, cũng là chỉ để bức bách người này lộ sơ

sót, thăm dò thân phận của đối phương, sau đó có thể để cho Vô Tướng Thần

Tông truy kích và xử lý.

Nhưng điều không mong muốn là, đến giờ Kiếm Tàng Phong vẫn không thu

hoạch được gì.

Có điều, hắn tin chắc là người này sẽ không tiếp tục ở lại võ quán Chính

Dương.

Một khi viện binh của bản sơn Vô Tướng Thần Tông đến đây, người này tuyệt

đối sẽ không thoát được.

. . .

Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Kiếm Tàng Phong, Sở Hi Thanh lại

không có tâm tư bỏ chạy nào cả.

Hắn còn hi vọng gia nhập Vô Tướng Thần Tông, đạt được truyền thừa hoàn

chỉnh của Huyết Nhai Đao Quân.

Nếu như trốn vào lúc này, há không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Mấy ngày bị giam lỏng này, Sở Hi Thanh dứt khoát đóng cửa không ra ngoài,

tập trung luyện hóa Linh sát Nhai Tí.

Chính là không ngừng tu luyện Dưỡng Nguyên Công, xúc tiến chân nguyên của

hắn và Linh sát Nhai Tí, bắt đầu câu thông tìm hiểu, nước sữa giao nhau.

Sở Hi Thanh thuận tiện dùng ba viên Linh Thiên Đan trong tay.

Thứ này hắn chiếm được từ bia đá chữ Ngộ trong bí cảnh cửu phẩm lúc trước.

Có người nói hiệu quả của một viên đan dược này, có thể cường hóa nguyên

thân của võ tu cửu phẩm lên một thành, còn có thể trợ giúp võ tu bài trừ độc của

thuốc.

Sở Vân Vân đã cố ý dặn dò, để hắn giữ Linh Thiên Đan lại, chờ đến bây giờ

mới sử dụng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play