Lôi Nguyên nói tiếp: “Người xưa có câu ‘Chí không đứng, thiên hạ không thể

thành việc. Tuy bách công tài nghệ, không có không vấn tại chí người’, lời này

có ý gì? Đây là nói bất cứ chuyện gì trong thiên hạ này, nếu như không có chí

hướng, không có mục tiêu, thì đều như thuyền không có đà, chỉ là nước chảy

bèo trôi, cuối cùng sẽ trở thành kẻ vô tích sự.”

“Người tập võ chúng ta, đầu tiên cần phải lập chí, phải coi võ đạo là chí hướng

cả đời để phấn đấu. Lôi Mỗ chấp chưởng võ quán Chính Dương đã được ba

năm, trong khi đó vẫn nghiêm chỉnh chấp hành nội quy của võ quán, bỏ cũ lập

mới, cuối cùng cũng coi như không phụ lòng tông môn, khiến cho số lượng đệ

tử nội môn ba lá trong võ quán hiện giờ, đã vượt qua gấp ba lần so với những

năm trước. Nhưng Lôi mỗ vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, ba năm qua, Lôi mỗ tận

mắt nhìn thấy vô số đệ tử có thiên phú lại lười biếng thành tích, cuối cùng trở

thành kẻ vô tích sự, tầm thường vô dụng. Đây là vì sao? Là do không có chí

hướng. . .”

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, ngưng thần lắng nghe.

Vị Lôi quán chủ này thế mà lại rất có tài, hắn nói tận nửa khắc thời gian mà vẫn

chưa dừng lại.

Tuy nhiên, hôm nay có rất nhiều người đến xem cuộc thi chân truyền này, Lôi

quán chủ nói được nửa khắc thời gian thì rất nhiều người đã không chịu nổi.

Tiếng ong ong ở trong thao trường lại xuất hiện, âm thanh huyên náo giống như

cái chợ bán thức ăn.

Vẻ mặt Lôi Nguyên bất đắc dĩ, chỉ có thể qua loa kết thúc cho xong, hắn chợt

đổi giọng: “Trước cuộc chân truyền ngày hôm nay, Lôi mỗ còn có một sắc lệnh

từ bản sơn của Vô Tướng Thần Tông, muốn ban bố cho các đệ tử biết! Là do đệ

tử nội môn ba lá đã vượt quá 700 người, sau khi trải qua các trưởng lão trong

Giáo Viên Viện thương nghị, danh ngạch chân truyền của võ quán sẽ tăng lên

đến tám mươi người một năm. . .”

Khi Lôi Nguyên nói đến đây, đám đệ tử dưới đài đầu tiên là yên tĩnh, sau đó lại

là một trận tiếng hoan hô như sấm động.

Tất cả mọi người đều hiện lên vẻ phấn chấn và mừng rỡ không thôi.

Chuyện này có nghĩa là danh ngạch đệ tử chân truyền ngày hôm nay sẽ từ hai

mươi người tăng lên bốn mươi người, tăng lên gấp đôi!

Đám người vây xem cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi, không phải tất cả mọi người

đều đến đây vì Sở Hi Thanh.

Rất nhiều người đều đến đây vì con cháu của mình, hoặc là đến chiêm ngưỡng

cuộc thi đấu này.

Tỉ lệ thành tài của võ quán Chính Dương rất cao, giờ lại có thêm bốn mươi danh

ngạch đệ tử chân truyền, cộng thêm chuyện võ quán được xếp vào triều đình,

điều này khiến cho võ quán Chính Dương mạnh hơn võ quán khác ở trong quận

một đoạn dài.

Trên mặt Lôi Nguyên cũng tràn đầy vẻ tươi cười.

Đây chính là thành quả trong ba năm làm việc vất vả của hắn, hắn há có thể

không vui?

Điều này chứng tỏ Giáo Viên Viện của bản sơn đã ghi nhận công lao của hắn.

“Ngoài ra, đệ tử nội môn ba lá Sở Hi Thanh, ghi tên thứ 60 trên Đông Châu -

Thanh Vân Bảng! Giáo Viên Viện biết chuyện này đã đặc biệt phê chuẩn cho

miễn thi thử, không cần tham gia chọn lựa chân truyền ngày hôm nay. Người

chiến thắng cuối cùng của cuộc thi đấu này, có thể khiêu chiến Sở Hi Thanh,

tranh cướp vị trí số một của hắn.”

Sở Hi Thanh nghe thấy thế, mi mắt nhất thời hơi nhếch lên.

Tên của hắn đã truyền đến Giáo Viên Viện của bản sơn Vô Tướng Thần Tông?

Sắc mặt của tất cả đám đệ tử nội môn ba lá ở đây đều hiện lên vẻ vui mừng lần

nữa.

Thực lực của Sở Hi Thanh mạnh mẽ, ngay cả cao thủ thất phẩm cũng bị hắn

chém đầu, huống hồ là đám võ tu cửu phẩm và bát phẩm như bọn họ?

Mặc kệ là người nào trong số bọn họ gặp phải Sở Hi Thanh, thì chỉ có thể tự

nhận mình xui xẻo.

Dù thực lực của bản thân có cao hơn, tu vị có mạnh hơn, nhưng cũng chỉ có thể

bỏ cuộc, chờ đợi cuộc thi chân truyền tiếp theo.

Hiện giờ, vị này sẽ không tham gia cuộc tuyển chọn này nữa, đây là một tin tức

rất tốt đối với đám người bọn họ.

Bọn họ rất tin tức với thực lực của bản thân mình, không sợ giao thủ với bất kỳ

kẻ nào ở chỗ này.

Nhưng chỉ sợ gặp phải Sở Hi Thanh thì còn không có tư cách để rút đao múa

kiếm.

Sau khi bắt được danh ngạch đệ tử chân truyền, thì có thể thử thân thử của Sở

Hi Thanh một chút, xem xem vị xếp thứ 60 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng,

thiếu niên Bá Đao của Luận Võ Thần Cơ này có trình độ ra làm sao.

Nụ cười trên mặt Lôi Nguyên càng đậm hơn.

Hôm qua, Giáo Viên Viện đã ban sắc lệnh xuống, còn nhân tiện khen ngợi hắn

và Diệp Tri Thu vài câu.

Con đường tu hành võ đạo chính là như vậy, một vo tu tam phẩm có thực lực

cao thâm, có thể đối đầu với ngàn quân ở trên chiến trường.

Mà một ngàn cái võ tu thất phẩm, cho dù sử dụng bí pháp hoàng đạo, thì cũng

không thể so sánh được với một cao nhân Địa Bảng.

Trong mắt của các trưởng lão Giáo Viên Viện, tất cả những đệ tử ở dưới đài gộp

lại, cũng không quan trọng bằng một mình Sở Hi Thanh.

Mà ngay khi Lôi Nguyên chuẩn bị nói thêm gì đó, bỗng nhiên lại có tiếng

chuông vang lên.

Đây là tiếng chuông báo hiệu giờ thìn đã đến.

Lôi Nguyên không khỏi cảm thấy hơi mất hứng, phất tay áo nói: “Giờ thìn đã

đến, bắt đầu thi đấu!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play