“Ta mời Đổng Lâm Sơn đề cao thứ tự trên Thanh Vân Bảng, cũng không phải là

vì hư vinh, mà cũng không phải vì muốn nhảy vượt cấp thành đệ tử nội môn của

Vô Tướng Thần Tông. Nói ra sợ các ngươi không tin. . .”

Sở Hi Thanh cười khổ một chút, vẻ mặt thành thật: “Ta phát hiện thể chất của

mình có hơi kỳ lạ, ta càng nổi danh, càng được mọi người chú ý, càng là cảnh

tượng hoành tráng, thì huyết mạch trong cơ thể càng hưng phấn hơn, càng dễ

thức tỉnh thiên phú trong huyết mạch hơn.”

Hai người Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly nghe thấy thế thì hơi sững sờ, hai người

liếc mắt nhìn nhau một chút, ánh mắt đều nghi ngờ không thôi.

Hai người đều đang nghĩ thầm, thế gian này có một loại thể chết kỳ quái như

vậy sao?

Sau đó, Sở Vân Vân lại rơi vào trầm tư.

Nàng nhớ lại những việc mà Sở Hi Thanh đã trải qua, thì phát hiện lời nói của

Sở Hi Thanh cũng không phải ăn nói linh tinh, mà là có lý có cớ.

“Các ngươi nhìn xem.” Lúc này, Sở Hi Thanh bỗng nhiên rút đao, một ánh đao

trắng bạc xuất hiện ở trước mặt hai cô bé.

Đây là thức rút đao của Truy Phong đao pháp, Không Huyệt Lai Phong. Mà tốc

độ của một đao này đã không kém bao nhiêu so với khi hắn sử dụng tấm thẻ

nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi vào đêm qua.

“Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ, đây là thiên phú mới thức tỉnh đêm qua. . .”

Sở Hi Thanh mới nói đến chỗ này, bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi gì đó.

Hắn hơi nhướng mày, bước nhanh ra ngoài phòng. Sau đó hắn nhìn thấy một

đống hộp đồ ăn, bánh ngọt, còn có các loại quần áo, áo bào, khăn mùi soa. . .tất

cả đều chồng chất ở nơi đó, tất cả đều đang cháy hừng hực giống như lửa trại.

Sở Hi Thanh vừa nhìn đã biết, những thứ này đều là tâm ý của các sư tỷ sư

muội trong võ quán.

Lúc này, lòng của hắn quặn đau, quay đầu nhìn về phía Lục Loạn Ly.

Lục Loạn Ly lại ung dung thản nhiên mà nhìn nhau với Sở Hi Thanh.

Nhiều đồ như vậy, dù sao Sở Hi Thanh cũng ăn không hết, dùng không hết,

không đốt đi thì để làm gì? Dù sao nàng nhìn thấy là thấy phiền rồi.

Sở Hi Thanh lại liếc mắt nhìn về phía Sở Vân Vân, hắn lấy ánh mắt ra hiệu: tại

sao ngươi không ngăn cản nàng?

Sở Vân Vân thì lại làm như không thấy.

Lục Loạn Ly nhất định phải đốt, người làm muội muội như nàng lấy lập trường

gì để cản?

. . .

Giờ ngọ của bốn ngày sau, thành Tú Thủy bị bao phủ bởi một cơn mưa phùn

kéo dài.

Trong một gian thư phòng của Thượng Quan gia, tâm tình của Thượng Quan

Thần Hạo cũng ngột ngạt, âm lãnh giống như khí trời bên ngoài.

Quán chủ Lôi Nguyên của võ quán Chính Dương nói được là làm được, ba ngày

trước, tất cả đệ tử nội môn và ngoại môn có liên quan đến Thượng Quan gia đều

bị đuổi khỏi võ quán Chính Dương.

Mà buổi sáng ngày hôm nay, do Vô Tướng Thần Tông, Tinh Tú Tiên Tông, Vô

Thượng Huyền Tông, Nam Thiên Môn cầm đầu mười bảy tông phái và 103 tòa

võ quán, cùng liên danh gửi tin đến Thượng Quan gia.

Bắt đầu từ ngày mai, cự tuyệt thu nhận tất cả con cháu và thuộc hạ của Thượng

Quan gia, một khi phát hiện sẽ đuổi ra ngoài ngay.

Số lượng võ quán này, còn nhiều hơn không ít so với 79 tòa võ quán trong

miệng Lôi Nguyên.

Hầu như tất cả môn phái chính đạo trong toàn bộ cảnh nội Đông Châu đều tham

dự vào chuyện này, hoàn toàn chặn đứng con đường tắt sử dụng Huyết Nguyên

Đồ Trụ của Thượng Quan gia.

Các con cháu bái nhập các đại tông môn và bang phái của Thượng Quan gia,

cộng thêm ba vị tộc nhân nhậm chức quân ở các quận huyện, tất cả đều dồn dập

gửi tin đến hỏi thăm, thúc giục Thượng Quan Thần Hạo nhanh chóng đi tạ lỗi,

mau đi dẹp lửa giận của Vô Tướng Thần Tông.

Bằng không thì tình cảnh của bọn họ sẽ vô cùng lúng túng. . .

Trong đó còn có hai người nói năng rất gay gắt, thậm chí tuyên bố rằng, nếu

như gia chủ còn làm bậy như vậy, thì bọn họ sẽ cắt đứt quan hệ với Thượng

Quan gia.

Lời này để cho nội tâm của Thượng Quan Thần Hạo nổi giận.

Đám khốn nạn này đều quên là ai đã cho bọn họ tiền đồ? Là ai cung cấp linh

dược cho bọn họ rồi sao?

Tuy nhiên, đây chỉ là một trong những chuyện làm hắn phiền phòng, điều làm

cho Thượng Quan Thần Hạo đau đầu hơn chính là, tất cả cu li, thuyền công,

người kéo thuyền ở thượng hạ du của sông Thần Tú đều tăng giá tiền.

Những người này đều nói là phụng mệnh của Thiết Kỳ Bang, phàm là hàng hóa

của Thượng Quan gia, thì tất cả chi phí sẽ tăng lên hai phần mười, tiền công của

tất cả cu li và thuyền công đều sẽ tăng gấp đôi.

“Thượng Quan gia chủ vẫn còn buồn bực ở đây à?”

Giọng nói mang theo một tia trào phúng này, xuất hiện từ một người trẻ tuổi có

ngũ quan thanh tú, mặt như trăng tròn, mặt phượng dài nhỏ, ngồi ở bên đối diện.

Người này chính là Băng Xà – Long Hành.

Do hắn vẫn còn bị thương, nên sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tuy rằng tay trái bị Diệp Tri Thu chém đứt đã được nối lại, nhưng lúc này vẫn

chưa thể cử động, chỉ có thể dùng băng trắng để quấn ở trước ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play