Ngô Mị Nương vừa nhìn về phía bảng hiệu ở phía trên công đường, khi bốn chữ

Bạch Hổ Thiên Thu đập vào mắt, con ngươi của Ngô Mị Nương nhất thời co

lại.

Nàng đang muốn hỏi cho rõ ràng, thì đã thấy một bóng người xuất hiện ở bên

trong màn sáng.

Đó là một cô gái xinh đẹp, ăn mặc một bộ quan bào tam phẩm màu đỏ rực, ngũ

quan vô cùng tinh tế, mắt ngọc mày ngài, mi mục như họa.

Tuy nhiên, dáng người của nàng lại cực kỳ cao to và lực lưỡng.

Ngô Mị Nương thông qua các loại trang trí bên trong công đường để đánh giá

chiều cao của nàng, phát hiện nữ tử này lại cao tầm tám thước, còn cao hơn cả

Tả Thanh Vân đến hai cái đầu.

Thái độ của nữ tử ngày lười biếng, nghênh ngang ngồi trên cái ghế lót da hổ

trắng kia.

“Là ngươi phương nào tìm bản hầu?”

Nàng liếc mắt nhìn về phía hai người Tả Thanh Vân, sau đó lại cười một tiếng:

“Hóa ra là Vân Vân ngươi, từ khi từ biệt ở kinh thành đến giờ, đã hai năm trôi

qua rồi, cuối cùng ngươi cũng thổi kèn hiệu mà ta đưa cho ngươi. Thế nào?

Nghĩ thông suốt rồi à, muốn thành hôn với ta rồi?”

Da mặt Tả Thanh Vân co giật vài cái, nghiêm mặt nói: “Đánh rắm! Tả mỗ là

nam tử hán đại trượng phu, tuyệt đối sẽ không đi ở rể!”

Cô gái cao to kia hơi nhướn mày lên, vẻ mặt ngậm lấy một tia giễu cợt: “Làm

sao lại là người ở rể chứ? Cửu Lê Cao Sơn thị chúng ta, xưa này đều là nam gả

nữ cưới, cũng không có quy củ ở rể gì cả, cũng không có ai đối xử với ngươi

như người ở rể. Vân Vân ngươi gả đến đây, chính là nam nhân của ta. Huống

hồ, Tả gia các ngươi có vài huynh đệ, thiếu một mình ngươi cũng không có vấn

đề.”

Ngô Mị Nương dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.

Nàng thầm nghĩ, chuyện hai người này đang nói, thật sự là ẩn chứa tin tức kinh

người.

“Câm miệng!” Tả Thanh Vân đánh gãy lời nói của cô gái, sắc mặt hắn đã hơi tái

xanh: “Lần này, ta tìm ngươi là lấy thân phận bạn bè để nhờ người hỗ trợ, ngươi

chỉ cần nói cho ta biết là có đồng ý hay không là được rồi.”

Cô gái cao to nghe thấy thế liền thu vẻ cười đùa lại, hai tay nàng đặt lên án, khí

thể uy nghiêm: “Cứ nói là chuyện gì trước đi, bản hầu xưa này đều chấp pháp

công bằng, không làm theo tình thân. Mặc du Tả Thanh Vân ngươi là nam nhân

của ta, nhưng cũng không thể để cho ta sử dụng quyền lực trong tay để làm

chuyện mà ta không muốn làm.”

“Ta há có thể không biết tính tình của ngươi?” Ánh mắt Tả Thanh Vân lấp lóe:

“Việc này vừa hay lại nằm trong phạm vi chức quyền của ngươi, quận Tú Thủy

có danh gia vọng tộc che chở trọng phạm phục phẩm trong giang hồ, bọn họ cấu

kết quan phủ, dùng dân chúng vô tội để thế tội, thậm chí là sửa lại án cũ, thủ

tiêu tội danh. Trong tay ta nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực, không biết

ngươi có cảm thấy hứng thú hay không?”

Khoảng tầm một khắc thời gian sau, màn sáng của kèn hiệu mới từ từ tản đi.

Ngô Mị Nương vô cùng giật mình mà nhìn Tả Thanh Vân: “Vị này người xếp

thứ 13 trên Địa Bảng? Một trong Tứ Tượng thần bộ của Lục phiến môn, Bạch

Hổ Hầu?”

Bạch Hổ Hầu cũng không phải là họ tên của cô gái kia.

Các đời Bạch Hổ thần bộ của Lục phiến môn đều được triều đình sắc phong hầu

tước.

Nàng cực kỳ tin tưởng vào suy đoán của mình, không chờ Tả Thanh Vân trả lời

mà đã ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Không ngờ Tả nha nội còn có quan hệ và bối cảnh

như vậy, trước kia vì sao ngươi không nói?”

Gương mặt Tả Thanh Vân thì lại đen xì, chỉ yên lặng không nói gì.

Hắn thầm nghĩ đây cũng không phải là chuyện gì đáng tuyên dương.

Nếu như không phải dưới trướng hắn không có thuật sự lục phẩm để thổi kèn

hiệu này, có đánh chết hắn thì hắn cũng không muốn để cho Ngô Mị Nương biết

chuyện này.

. . .

Buổi tối hôm đó, Sở Hi Thanh không sử dụng giấc mộng để huấn luyện. Hắn

ngủ một giấc thật ngon, mãi đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Khi Sở Hi Thanh mở mắt ra, thần trí của hắn vẫn hơi hoảng hốt.

Hắn nằm thẳng cẳng ở trên giường, không chỉ chân nguyên trong cơ thể cạn

kiệt, mà tinh thần cũng uể oải, tựa như là vô cùng mệt mỏi.

Điều này làm cho toàn thân hắn lười biếng, mệt mỏi không còn hơi sức, cũng

không muốn động đậy.

Sở Hi Thanh biết nguyên do.

Bắt đầu từ khi hắn tập luyện ở trong mộng cảnh kia, thì hắn đã không chính

thức ‘ngủ’ tận bốn tháng rồi.

Hắn vẫn luôn luyện tập và luyện tập ở trong mơ, luyện tập không ngừng.

Tuy rằng luyện tập trong mơ cũng có thể giúp hắn khôi phục tinh khí thần,

nhưng chung quy vẫn không phải là giấc ngủ chân chính.

Tại nơi sâu xa ở trong lòng Sở Hi Thanh, vẫn luôn rất chống cự loại chuyện

luyện tập không ngừng nghỉ này, cảm giác mệt mỏi và mất hứng cũng càng

ngày càng tăng lên. Chỉ là bị hắn cưỡng ép, đè ép và che giấu nó.

Quả nhiên! Con đường tu luyện quý ở một một căng một lỏng (như kiểu khổ

nhàn kết hợp), thỉnh thoảng vẫn phải nghỉ ngơi một hai ngày, không thể căng

thẳng như dây cung từ đầu đến cuối được.

Dây cung căng quá thì cũng sẽ đứt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play