Tạ Chân Khanh cũng không ngờ được, cái tên giẫm lên mặt nàng tận hai lần,

còn làm cho Diệp Tri Thu đánh nàng một trận ở trước mặt mọi người kia, lại có

thể có một chiến tích truyền kỳ như vậy ở Cổ Thị tập này.

Đúng như Đổng Lâm Sơn đã nói, chuyện này nhất định sẽ làm náo động toàn bộ

võ lâm Đông Châu.

Hiếm thấy chính là, Sở Hi Thanh xuất thân từ con cháu bình dân, người này

chắc chắn sẽ được vô số võ tu cấp thấp và thiếu niên ở Đông Châu sùng bái.

Nếu như một kỳ Luận Võ Thần Cơ này có thể đăng bài viết về trận chiến ở Tri

Vị Cư, vậy lượng tiêu thụ nhất định sẽ tăng mạnh.

Tạ Chân Khanh híp mắt suy ngẫm trong chốc lát, sau đó đã có quyết định.

Nàng thả những tờ bản thảo này xuống: “Được rồi! Trì hoãn phát hành vì

chuyện này cũng rất đáng giá. Ta có thể liên lạc với bên Đông Châu giúp ngươi,

nhưng lão Đổng ngươi chỉ có nửa ngày thời gian, nhất định phải đưa đến trước

trưa ngày mai!”

Đổng Lâm Sơn nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết: “Đa tạ lâu chủ! Không

cần chờ đến trưa mai, nhiều nhất là một canh giờ sau, thuộc hạ sẽ viết xong bản

thảo, đến khi đó kính xin lâu chủ hỗ trợ sửa chữa bản thảo.”

“Sửa chữa bản thảo?” Tạ Chân Khanh thấy buồn cười, phất tay nói: “Bài văn

chương này của ngươi rất tốt, còn có gì phải sửa chữa? Được rồi, ngươi ký tên

lên vài văn chương này là được, Tạ mỗ ta vẫn chưa lưu lạc đến trình độ thèm

khát và chiếm đoạt văn chương của thuộc hạ. Tuy nhiên, chúng ta phải sửa bản

thảo, không chỉ viết mình Sở Hi Thanh được.”

“Lát nữa ngươi tổ chức vài người có tài văn chương tốt, viết một bài có liên

quan đến mâu thuẫn và tranh đấu của Thiết Kỳ Bang và các thế gia quận Tú

Thủy, phân tích thời cuộc của quận Tú Thủy, chắc hẳn cũng có nhiều người

hứng thú với chuyện này.”

Đổng Lâm Sơn hơi nhướng mày lên, vẻ mặt bội phục: “Lâu chủ anh minh!

Đổng mỗ sẽ an bài ngay.”

Khóe môi Tạ Chân Khanh hơi cong lên, sau đó nàng lại gõ mặt bàn, rơi vào suy

ngẫm: “Ngoài ra, còn chuyện xếp hạng của Sở Hi Thanh ở trên Thanh Vân

Bảng nữa, vị trí thứ 83 quả thật là hơi thấp, chắc chắn phải điều chỉnh lại một

lần.”

Lúc này, Đổng Lâm Sơn mới nhớ đến chuyện Sở Hi Thanh đã đưa cho mình

bốn trăm lượng bạc.

Cầm tiền phải làm việc.

Ánh mắt hắn lóe lên: “Lâu chủ, lấy thiên phú, võ đạo và danh vọng của Sở Hi

Thanh bay giờ. Nếu như không tiến vào vị trí 60, thì chỉ sợ là người ta sẽ không

phục, Độc giả cũng cho rằng chúng ta chèn ép người mới.

“Sáu mươi?”

Tạ Chân Khanh lòng thầm nói cái này có phải là quá cao rồi không?

Con mụ Diệp Tri Thu kia có vì chuyện này mà đánh đến tận cửa, nói ta nâng

giết đệ tử của nàng không?

Tạ Chân Khanh nhìn bãi phế tích ở bên ngoài cửa sổ, hơi cân nhắc một chút rồi

gật đầu: “Cũng được, vậy thì 60 đi.”

Nàng thấy hơi hối hận vì bỏ lỡ một trận chiến đặc sắc như vậy, không thể chính

mắt nhìn thấy phong thái huyết chiến của Sở Hi Thanh.

Tên kia tuy rằng rất đáng ghét, nhưng gương mặt đó đúng là vô cùng anh tuấn,

vô cùng đẹp mắt.

. . .

Cũng tại đêm khuya, Ngô Mị Nương cũng đang múa bút thành văn ở trong

Chiến Văn Các của mình.

Tả nha nội lại ngồi đối diện, ánh mắt hắn nhìn Ngô Mị Nương tràn đầy căm tức:

“Vì thế cho nên ngươi cố tình đuổi ta đi, để ta trở về quận nha?”

Ngày thường hắn đều ở lại Thắng Bại Lâu, chỉ khi nào có tình huống vô cùng

đặc thù thì mới trở về thành Tú Thủy.

Nhưng chiều ngày hôm qua, Ngô Mị Nương lại nói là hắn lâu không về nhà,

không hay cho lắm, thuyết phục hắn trở về bờ tây sông Thần Tú để thăm mẫu

thân.

Ngô Mị Nương thấy hơi chột dạ, nàng cúi đầu, vẻ mặt yên lặng, hăng hái viết

lên trên tờ giấy trắng.

Sau đó, nàng cầm một thanh kiếm ngắn dài tầm hai thước, thân kiếm vẽ đầy

những linh văn màu xanh huyền ảo.

Cán thanh kiếm ngắn này trống rỗng, Ngô Mị Nương thổi khô mực trên tờ giấy,

lại gấp kỹ rồi nhét vào trong cán, sau đó lại cho một viên linh thạch to bằng đầu

ngón tay vào trong cái lỗ nằm giữa cán và thân kiếm.

Theo Ngô Mị Nương bắt linh quyết, thanh kiếm ngắn màu xanh nhất thời bay

lượn trên không, xuyên ra ngoài cửa sổ, rồi bay vào bầu trời đêm.

Tả nha nội nhận ra thanh kiếm ngắn màu xanh này, nó có tên là Càn Khôn Phi

Kiếm, có thể mượn linh thạch để phi hành khoảng cách xa, chuyên dùng để

truyền thông tin đường dài cho những vị trí đã cố định.

Thứ này rất quý, chỉ khối linh thạch to bằng đầu ngón tay kia cũng phải trăm

lượng bạc rồi.

Càn Khôn Phi Kiếm nằm ở cấp bậc thất phẩm, giá trị trên thị trường khoảng

5000 lượng, có thể phi hành ba đến năm ngàn dặm, nhưng có thể sử dụng nhiều

lần.

Điều khiến Tả nha nội tức giận chính là, Ngô Mị Nương lại cầm một tờ giấy

khác lên để múa bút viết.

Tả nha nội cau mày, cất cao giọng nói: “Ngươi đang làm gì? Ta đang nói

chuyện với ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play