Hắn nói đến đây, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, đột nhiên vỗ một chưởng vào

bên cạnh cửa sổ: “Thì ra là như vậy! Hắn đã có kế hoạch từ trước, đầu tiên dùng

Nhai Tí đao ý để tiêu hao hết mũi tên và tên nỏ của đối phương. Hay cho một

Sở Hi Thanh, anh hùng hào kiệt thời xưa cũng chỉ đến thế mà thôi! Đáng tiếc là

không có rượu, bằng không thì lão phu muốn uống cạn một chén lớn vì hắn.”

Ngô Mị Nương hơi ngẩn ngơ, sau đó bật cười: “Nếu đúng như ngươi nói, vậy

người này thật sự rất can đảm, nhưng mà hắn có thể làm được thật sao? Đừng

quên Bạch Vân Trại còn có hai vị thất phẩm!”

Đổng Lâm Sơn nhớ lại tư liệu của Sở Hi Thanh.

Nhớ đến đao ý của hắn, lại nhớ đến hai loại thiên phú huyết mạch Thần Thương

và Táng Thiên của người này.

Vẻ mặt Đổng Lâm Sơn dần dần trở nên hưng phấn, trong mắt tràn đầy ánh sáng:

“Chưa chắc là không có hi vọng, còn phải xem vị Sở thiếu hiệp này tính thế

nào. Nói không chừng sau ngày hôm nay, Cổ Thị tập của chúng ta lại có thêm

một truyền kỳ!”

Nếu như hôm nay Sở Hi Thanh thật sự có thể bình yên vượt qua nguy cơ này,

như vậy thì hắn nhất định sẽ cố gắng tất cả sức lực, để nhét thêm bài văn

chương về Sở Hi Thanh vào trong Luận Võ Thần Cơ kỳ này.

Dù là bởi vậy mà phải lùi thời gian phát hành của Luận Võ Thần Cơ thì cũng

không tiếc.

Trận chiến ngày hôm nay, nhất định sẽ oanh động toàn bộ võ lâm Đông Châu!

Thiếu niên kia, cũng sẽ trở thành truyền thuyết trong lòng tất cả thiếu niên Đông

Châu, thậm chí là trong lòng tất cả võ tu bát phẩm!

. . .

Khi Sở Hi Thanh xông vào bên trong gian nhà nhỏ khác, mười mấy tên đạo tặc

đang phòng thủ ở chỗ đó lập tức bao vây nơi này.

Sở Hi Thanh nhìn đám người xông lên như sói như hổ kia, hắn chỉ híp mắt lại

rồi tiếp tục lao nhanh về phía trước.

Hắn mượn bộ pháp của Khinh Vân Tung, thế như sấm chớp.

Thanh Nhạn linh đao Kinh Lôi ở trong tay cũng vẽ ra một đường cong trí mạng.

Cực Chiêu – Phong Chi Ngân!

Dưới sự tăng cường của trạng thái Táng Thiên Chi Vũ và Thần Chi Thương,

đao của hắn bây giờ đã nhanh đến mức thoát ly khỏi phạm vi cực hạn của mắt

thường.

Ánh đao trắng bạc kia nhanh như chớp, lại nhẹ nhàng và mãnh liệt giống như

chim yến bay trong gió.

Chỗ nó đi qua chỉ có những màu máu tươi, tổng cộng có ba người bị hắn chém

đầu bằng một đao, còn có hai người bị chém đứt cổ họng.

Thân hình của Sở Hi Thanh lại không đình trệ chút nào, lao nhanh ra khỏi khu

nhà nhỏ này.

Phía trước cửa hắn là một con hẻm sâu thẳm, chỉ có ba tên đặo tặc đang phong

tỏa con đường phía trước.

Chỉ cần hắn mạnh mẽ xông qua chỗ này, liền có thể thoát ra khỏi tấm lưới của

Bạch Vân Trại.

Nhưng đúng lúc này, thân hình của Sở Hi Thanh hơi gập lại, trái lại còn xông

vào trong một tòa tứ hợp viện ở bên tay trái.

Trong tòa tứ hợp viện này cũng có bốn tên đạo tặc Bạch Vân Trại.

Bọn họ đang vội vàng chạy về phía cửa, cố gắng chạy ra ngoài để đuổi theo Sở

Hi Thanh.

Khi mấy người này nhìn thấy Sở Hi Thanh lao vào trong thì không khỏi hiện lên

vẻ kinh ngạc.

Một cái chớp mắt tiếp theo, bọn họ liền nhìn thấy Sở Hi Thanh vung một ánh

đao màu bạc lên.

Chém!

Đây là thức rút đao Không Huyệt Lai Phong của Truy Phong đao pháp!

Ánh đao này tựa như sấm chớp, lại giống như tinh linh đang nhảy múa, mắt

thường khó có thể nhìn thấy, cũng không thể dự đoán. Chỉ một đao mà đã làm

cho toàn bộ bốn người này bêu đầu!

Lúc này, bóng người của hai người Phí Lễ Thanh và Đổng Hóa Cập cũng xẹt

qua không trung.

Hai người đều nhìn thấy tình cảnh ở trong tiểu viện kia, ánh mắt đều hiện lên vẻ

không thể tin nổi.

Bọn họ cho rằng Sở Hi Thanh nhất định sẽ nhân cơ hội này để trốn thoát, vì thế

đã dùng toàn lực để đuổi theo, còn chạy đường tắt để ngăn cản Sở Hi Thanh bỏ

chạy.

Lúc này, bọn họ đang ở trên không trung, không thể nào đổi hướng, chỉ có thể

trơ mắt nhìn Sở Hi Thanh lao qua dưới chân bọn họ, lao vào trong một tòa nhà

nhỏ ba tầng khác.

Ánh đao của Sở Hi Thanh vẫn nhanh gọn nhẹ, thế như lôi đình bão táp, lại dễ

dàng chém đầu của ba người xuống.

Khi hai người Phí Lễ Thanh và Đổng Hóa Cập rơi xuống ở ngoài chín trượng,

Sở Hi Thanh đã liên tục đâm xuyên bảy cái vách tường, chém giết hơn ba mươi

người.

Trong phạm vi năm mươi trượng xung quanh, nhất thời đều là tiếng gào thét của

đám đạo tặc Bạch Vân Trại.

“Hắn chạy về phía đông!’

“Không đúng, là phía tây! Cản hắn lại!”

“Bên đó có mấy người, có thể cản được sao?”

“Móa, tên kia lại lao ra ngoài từ một cái cửa sổ!”

“Đám lão Vương đã xong đời, tất cả sáu người đều bị tên kia chém!”

Hơn 280 người ở đây lại là một mảnh binh hoang mã loạn, bọn họ không ngừng

đuổi theo để chặn đường, nhưng lại chỉ chạy lung tung giống như những con

ruồi không đầu.

Có vài người trong số đó đã nhận ra, sau đó liền rống to.

“Tất cả đều đứng lên chỗ cao! Dùng cung nổ và ám khí chơi chết hắn.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play