Đổng Lâm Sơn thì lại là vẻ mặt chần chờ: “Còn muốn tăng lên nữa? Cái gọi là

cây cao đón gió lớn, thiếu hiệp có biết nguy hiểm trong việc này không?”

Tuy rằng hắn yêu tài, nhưng cũng không muốn nhận tiền xong thì lại đẩy người

ta vào hố lửa.

“Bảng đầu heo và bảng giết heo đúng không, tiểu chất há có thể không biết? Ta

còn thống kê qua, năm nay Luận Võ Lâu của Đông Châu đã phát hành Thanh

Vân Bảng năm lần, tổng cộng có 162 con cháu bình dân leo lên bảng, trong đó

có 46 người bị phế tu vị, còn lại thị cũng bị nhận thương tổn, còn không ít

người bị đánh thành đầu heo, tiểu chất há có thể không biết nguy hiểm trong

đó?”

Sở Hi Thanh cười nhẹ một tiếng, lại cầm một trăm lượng bạc đặt lên bàn:

“Chính ta sẽ gánh chịu tất cả nguy hiểm, sẽ không oán Đổng thúc. Ngoài ra, tiểu

chất còn muốn mời Đổng thúc viết một bài văn về ta, đây là phí nhuận bút của

ngài.”

Kỳ Luận Võ Thần Cơ trước, vị Đổng Lâm Sơn này đã viết một bài cho Sở Hi

Thanh, sau khi Sở Hi Thanh xem xong thì đã gõ bàn than thở.

Vị này dùng câu từ giản dị tự nhiên, lại làm cho người say mê, nói có sách,

mách có chứng, lại hạ bút thành viên, để người ta vừa nhìn liền cảm thấy có đạo

lý và tin tưởng.

Đổng Lâm Sơn nhìn bốn trăm lượng bạc ở trên bàn, ánh mắt chỉ hơi giãy dụa

một chút, sau đó liền cắn răng: “Được! Nhưng thiếu hiệp ngươi đưa quá nhiều

tiền rồi. Như vậy đi, ta sẽ cố gắng để thiếu hiệp tăng lên hạng 75, lại mời mấy vị

đồng liêu sửa lại bài văn của bọn họ, cố gắng viết sự tích của thiếu hiệp vào

trong đó. Nhờ đó có thể cổ vũ khí thế, làm người ta tin tưởng.”

Hai mắt Sở Hi Thanh nhất thời sáng rực, lời này của Đổng Lâm Sơn đúng là

những thứ hắn mong muốn.

Hắn muốn chính là người ta tin tưởng!

Chỉ khi nào người ta tin tưởng thực lực của hắn, thì mới có thể mang lại nhiều

điểm có đạo hơn.

Bằng không thì dù hắn có xếp hạng cao, mà người ta không tin tưởng thì cũng

vô dụng.

Bầu không khí trên bàn rượu càng nhiệt liệt hơn.

Sau vài chén rượu vào bụng, mặt Đổng Lâm Sơn đã đỏ phừng phừng, nói

chuyện cũng thoải mái hơn: “Thật ra thì hiền chất muốn tăng thứ tự trên bảng

xếp hạng thì vẫn còn có một biện pháp. Luận Võ Lâu của quận Tú Thủy chúng

ta có thể mời hiền chất viết một bài giảng giải về Truy Phong đao pháp trên

Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi sững sờ: “Chuyện này có được không? Có chỉ là

một bát phẩm, lại có thể giảng giải đao pháp cho người ta? Chuyện này há

không phải là làm trò cười cho người trong nghề? Hơn nữa, Truy Phong đao

pháp đã truyền thừa vài ngàn năm, chú giải và giải thích đều nhiều vô số kể.”

“Vấn đề là đại đa số trong đó đều mạnh như thác đổ, đều cao cao tại thượng,

khiến cho người bình thường xem không hiểu. Những cao thủ kia có tu vị quá

cao, ánh mắt quá cao, bọn họ rất sợ người khác cười nhạo trình độ võ đạo của

mình, cho nên toàn viết các loại võ đạo cao siêu, hàm nghĩa khó hiểu.”

Đổng Lâm Sơn bật cười nói tiếp: “Thế nhưng tại tám quận Đông Châu chúng ta,

có hơn 180 vạn võ tu từng cầu học ở võ quán dưới trướng Vô Tướng Thần Tông

các ngươi, trong đó phải có 35 vạn người luyện Truy Phong đao pháp, đại đa số

người đều có tu vị là bát phẩm và cửu phẩm, bao nhiêu người trong số họ có thể

hiểu được?”

“Trái lại thì sự hiểu biết và lý giải trong cấp bậc của thiếu hiệp lại phù hợp với

cảnh giới của bọn họ hơn. Ngươi cũng đừng sợ mất mặt, những cao nhân võ đạo

kia xem bài giảng giải của ngươi là có thể biết được trình độ đao đạo của ngươi

đến đâu. Với độ tuổi này của ngươi, trình độ này đã là cao cấp nhất rồi, người

khác chỉ có thể than thở thôi. Có điều, kỳ Luận Võ Thần Cơ này đã sắp phát

hành rồi, chỉ sợ là không kịp, nên đợi kỳ sau đi.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi suy tư, lòng thầm nói chỉ cần kiếm được càng

nhiều điểm võ đạo, mất mặt thì đã làm sao?

Vậy thì cứ mặt dày mà viết thôi!

Sau khi mấy người cơm nước no nê, Ngô Mị Nương chợt nói, muốn mời riêng

Sở Hi Thanh ra ngoài tâm sự một chút.

Sở Hi Thanh thầm nói một tiếng đến rồi, nhưng hắn vẫn thản nhiên đi theo Ngô

Mị Nương ra ngoài.

Sắc mặt của Lục Loạn Ly lại hơi thay đổi, nàng suy tư một lát, liền quay sang

mỉm cười áy náy với Đổng Lâm Sơn, rồi lặng lẽ đi theo.

Khi hai người đi đến một hành lang yên lặng, Ngô Mị Nương liền cười gằn nhìn

về phía Sở Hi Thanh: “Sở thiếu hiệp không giải thích cho ta một câu về chuyện

liên quan đến Thượng Quan Long Tiển sao?”

Trước khi nói chuyện, trong lòng bàn tay của Ngô Mị Nương có một viên phù

văn đang cháy rực.

Nàng đang sử dụng một loại pháp thuật che mắt, không chỉ có thể ngăn cách

bóng người của cả hai, mà còn có thể để đám người chung quanh không tự chủ

được mà chủ động tránh xa hai bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play