“Thiên Cơ đạo nhân?”

Sở Hi Thanh lấy làm kinh hãi.

Đây là một vị thuật sư nhất phẩm, xếp hạng 56 trên Thiên Bảng, là một Lão

thần tiên đã sống gần chín trăm năm.

Một thân sáng lập Thiên Cơ Quán cũng rất nổi tiếng.

Mấy trăm năm trước, Thiên Cơ đạo nhân tức giận chuyện bảng xếp hạng của

Luận Võ Thần Cơ không chính xác, triều đình có hiềm nghi đang thao túng các

bảng danh sách lớn, cho nên Thiên Cơ đạo nhân đã tự sáng tạo ra một tập san có

tên là Thiên Cơ Võ Phổ, bắt đầu đánh lôi đài với Luận Võ Thần Cơ mà triều

đình khống chế.

Phía trên đó cũng có Thiên Bảng, Địa Bảng, Hắc Bảng, Danh Hiệp Bảng,

Thanh Vân Bảng. . . vân vân, cũng có các bài giảng của các nhân vật nổi tiếng

trong giang hồ.

Mấy trăm năm qua, Thiên Cơ Võ Phổ có danh dự rất lớn.

Trong mắt của rất nhiều nhân vật trong giang hồ, bọn họ cho rằng Thiên Cơ Võ

Phổ càng quyền uy và chân thực hơn Luận Võ Thần Cơ.

Tuy nhiên, quyển sách báo này đã bị triều đình cấm vào 400 năm trước, bây giờ

chỉ được truyền lưu ở chợ đen của hai châu Hà và Lạc gần kinh thành, cùng với

mấy châu ở phương bắc, không có ở Đông Châu.

Tuy nhiên, cũng có không ít kẻ nhiều tiền và thế lực sẽ sai người đến kinh thành

mua Thiên Cơ Võ Phổ, sau đó đối chiếu với Luận Võ Thần Cơ của triều đình,

nhờ đó mà hiểu rõ tình hình giang hồ.

Đôi huynh đệ này được Thiên Cơ đạo nhân thu làm đệ tử ký danh? Đây chính là

một cơ duyên lớn, đủ để oanh động toàn bộ võ quán Chính Dương.

Hồ Khản đã không che giấu được nụ cười đắc ý của mình: “Hai người chúng ta

vốn cảm thấy rất hứng thú với Thiên Cơ Quán, nên đã làm một quyển nhân vật

chí của quận Tú Thủy, sau đó nhờ người mang qua với ý định thăm dò, cầu xin

một chức vị nào đó là được. Nhưng không ngờ lại lọt vào mắt xanh của Thiên

Cơ đạo nhân, được nhận làm đệ tử ký danh.”

Sở Hi Thanh thầm nghĩ phương pháp xin việc của hai huynh đệ này quá cao,

hơn nữa còn chọc thẳng vào mắt của tổng giám đốc luôn.

Như vậy, xem ra phải tạo mối quan hệ tốt với hai huynh đệ này rồi.

Bảng xếp hạng của Thiên Cơ Võ Phổ rất có quyền uy nha. . .

“Đây chính là một việc vui lớn!” Sở Hi Thanh móc một tấm ngân phiếu trị giá

trăm lượng bạc từ trong ngực ra, sau đó ngẫm nghĩ giây lát thì cảm thấy không

đủ, liền cầm ngân phiếu hai trăm lượng bạc ra: “Hai vị, chuyện lớn như vậy mà

sao không nói cho ta một tiếng? Ta không có chuẩn bị gì, chỉ có chút lễ mọn,

lấy đó làm kính ý, mong hành trình đến kinh thành của hai vị sẽ thuận buồm

xuôi gió.”

“Cái này sao được?” Hồ Khản và Hồ lai thấy thế thì đều lấy làm kinh hãi, vội

vàng từ chối: “Số tiền này thực sự quá nhiều! Hai người chúng ta không dám

nhận!”

Mặt Sở Hi Thanh hiện lên vẻ xúc động, lại không cho từ chối: “Cầm đi! Cuộc

sống ở kinh thành rất khó khăn, sau này hai vị phải sống ở kinh thành, vẫn nên

có chút tiền phòng thân.”

“Tuy nhiên, hai vị đến kinh thành thì phải tuyên truyền giúp sư đệ, hiện giờ ta

đã lên Đông Châu - Thanh Vân Bảng. Nhưng nếu muốn thăng cấp làm đệ tử nội

môn của Vô Tướng Thần Tông, thì danh vọng bây giờ của ta vẫn hơi thấp một

chút, nên phải nhìn chằm chằm vào Thanh Vân Tổng Bảng và Thiên Cơ Võ

Phổ.”

Hồ Khản hơi nhếch lông mày lên, lòng thầm nói thì ra là vì chuyện này sao?

Trong lòng hắn lập tức thoải mái, Sở Hi Thanh có ý định vượt qua ‘đệ tử ký

danh’ và ‘đệ tử ngoại môn’ của Vô Tướng Thần Tông, trực tiếp thăng lên làm

nội môn, chẳng trách lại háo danh như vậy. . .

Hắn liền yên tâm thoải mái mà nhét ngân phiếu vào trong ống tay áo: “Sở sư đệ

yên tâm, tình cảm của chúng ta là thế nào chứ? Chỉ cần có cơ hội thì hai huynh

đệ chúng ta sẽ cố hết sức để tuyên truyền cho ngươi. Có đồng hương leo lên

bảng xếp hạng Thiên Cơ Võ Phổ, lại tiến vào nội môn của Vô Tướng Thần

Tông, đây cũng là vinh quang của hai người chúng ta.”

Lúc này, thần sắc Hồ Lai hơi động: “Thật ra thì chuyện lúc nãy sư đệ nhờ,

không cần qua tay hai người chúng ta đâu. Sư đệ có quan hệ với Ngô Mị

Nương, có thể ủy thác Ngô Mị Nương làm là được, mặt mũi và mối quan hệ của

Ngô Mị Nương có thể bao trùm toàn bộ Đông Châu này đấy!”

Sở Hi Thanh lòng thầm nói hắn há có thể không biết?

Vấn đề là Ngô Mị Nương thu phí rất đắt.

Chỉ hỏi thăm tin tức hành tung của Thượng Quan Long Tiển mà đã thu của hắn

1500 lượng bạc.

Huống hồ bây giờ hắn cũng thấy hơi chột dạ, không dám đi tìm Ngô Mị Nương

này. . .

Tuy nhiên, lời kế tiếp của Hồ Khản lại làm cho nội tâm của Sở Hi Thanh hơi

động.

“Còn cả Đổng Lâm Sơn của Luận Võ Lâu quận Tú Thủy nữa, có người nói thời

gian gần đây, lâu chủ Luận Võ Lâu của Đông Châu đã bỏ mình vì bệnh nặng,

Tạ lâu chủ sắp điều nhiệm đến Đông Châu, đảm nhiệm phó lâu chủ Đông Châu.

Luận Võ Lâu quận Tú Thủy sẽ do Đổng Lâm Sơn tiếp nhận.”

Hồ Khản ôm quyền nói: “Đúng lúc hai người chúng ta có chút tình cảm với

Đổng Lâm Sơn, có thể dẫn tiến cho hai người gặp mặt trước khi rời đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play