Tào Hiên thì lại sững sờ nhìn viên dạ minh châu ở trên bàn.

Hắn đột nhiên hiểu ra.

Với thân phận và địa vị của Sở Hi Thanh bây giờ, chỉ sợ là không coi uy hiếp

của hắn ra gì.

Người này đã là thiên kiêu Thanh Vân Bảng, rất được Lôi Nguyên và Diệp Tri

Thu coi trọng, lại có quan hệ rất tốt với Thiết Kỳ Bang và các thế lực ở bên Lâm

Hải.

Ngoài ra, Sở Hi Thanh còn là tuyển thủ lôi đài giỏi nhất dưới trướng Tả Thanh

Vân.

Bất tri bất giác, một tên nhóc không có chỗ dựa tại mấy tháng trước, giờ cánh

đã cứng rồi, không còn sợ hắn uy hiếp nữa.

Ngay khi hai người Tào Hiên và Sở Hi Thanh nói chuyện, Sở Vân Vân ngồi

nghe bên cạnh bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía cửa viện.

Trong tròng mắt trắng đen rõ ràng của nàng hiện lên một tia kinh dị.

Sở Vân Vân lòng thầm nói thật là trùng hợp. . .

Mà lúc này, ở bên ngoài cửa Tạp Vật Viện, Thiết Cuồng Nhân đang chắp tay

sau lưng, đứng ở trước bậc thang trước cửa.

Thiết Tiếu Sinh thì đang đi đến từ cách đó không xa, hắn còn cầm một bình

rượu và mấy túi giấy dầu bọc gà quay và vịt nướng, vừa cười tủm tỉm vừa đi

đến trước cửa: “Đi vào thôi! Ngây người ở đây làm cái gì? Mới chỉ một tháng

không gặp tên nhóc Hi Thanh này, thế mà đã leo lên Thanh Vân Bảng rồi, tối

hôm nay ta phải uống một trận với hắn mới được.”

Nhưng khi hắn chuẩn bị bước lên bậc thang thì lại bị Thiết Cuồng Nhân đưa tay

ngăn cản.

Thiết Tiếu Sinh thấy thế liền sững sờ: “Sao thế? Lần này là ngươi tự mình nói,

muốn ta đi với ngươi đến mời chào Hi Thanh mà!”

Điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, vị đệ đệ này của hắn còn cố tình

phát cương lực ra, khống chế tiếng nói của hắn ở trong phạm vi ba thước.

Vẻ mặt Thiết Cuồng Nhân bình thản: “Chúng ta không may mắn cho lắm, tông

xe với người khác rồi, bên trong là Thiên hộ Tào Hiên của Cẩm y vệ.”

“Tào Hiên?” Lông mày rậm của Thiết Tiếu Sinh hơi nhếch lên, vẻ mặt ngạc

nhiên và nghi ngờ: “Hắn đến đây làm gì?”

Thiết Cuồng Nhân không giải thích, trên mặt hiện ra một tia ý cười: “Vị tiểu

huynh đệ này của ngươi, cũng là một nhân vật!”

Sau khi nói xong, hắn liền quay người bước đi.

Thiết Tiếu Sinh nghe thấy thế thì càng mơ hồ hơn: “Rốt cuộc là có chuyện gì?

Không phải ngươi nói nhân tài hiếm thấy, tốt nhất là nhanh chóng mời chào Sở

Hi Thanh đến sao?”

“Không đủ thành ý!” Thiết Cuồng Nhân quay đầu nhìn huynh trưởng của mình

một cái, lại liếc mắt nhìn vào trong Tạp Vật Viện: “Người ta đã lấy chức vụ Phó

bách hộ ra để cho Sở Hi Thanh ẩn núp tại Thiết Kỳ Bang và nhìn chằm chằm

vào huynh đệ chúng ta. Thử hỏi ngươi và ta chỉ chuẩn bị một chức hương chủ

thì có thể mang ra sao?”

Thiết Tiếu Sinh nhất thời cả kinh, trong mắt lộ ra một vệt ác liệt.

. . .

Bên trong căn phòng gạch xanh, hai chén trà Sở Hi Thanh tự tay pha đã lạnh

ngắt.

Thiên hộ Cẩm y vệ Tào Hiên đã rời đi từ lâu, Sở Hi Thanh thì lại nhìn lệnh bài

bằng bạc ở trước mặt với vẻ suy tư.

Tào Hiên không có tiếp nhận thỉnh cầu từ chức của Sở Hi Thanh, trái lại còn ân

cần an ủi hắn.

Lại giải thích với hắn là, Cẩm y vệ không có ý định gây bất lợi với hai huynh đệ

Thiết thị, chỉ là những ngày gần đây Thiết Kỳ Bang hoạt động quá sôi nổi, đám

buôn lậu binh khí trên sông Thần Tú cũng rất hung hăng ngang ngược, vì thế

Cẩm y vệ phải gia tăng giám sát với Thiết Kỳ Bang, đây chỉ là theo thông lệ.

Chỉ cần huynh đệ Thiết thị không cấu kết với phản tặc, phạm tội ác ttayf trời, thì

Cẩm y vệ sẽ không có bất kỳ cử động nào với Thiết Kỳ Bang.

Cuối cùng, Tào Hiên thấy mình tốn hết miệng lưỡi mà vẫn không thể khuyên

được, đành phải cáo từ rời đi.

Vị này không lấy cái lệnh bài “Sở Hi Thanh, Phó bách hộ Thiên hộ sở Cẩm y vệ

quận Tú Thủy” kia đi, mà chỉ tràn đầy tiếc nuối mà nói Sở Hi Thanh tiếp tục tập

trung điều tra manh mối của Nghịch Thần Kỳ.

Mà không chỉ có Sở Hi Thanh được thăng chức tăng lương, ngay cả Sở Vân

Vân cũng được tăng lên làm Tổng kỳ, quan tòng bát phẩm.

Sở Hi Thanh suy nghĩ chốc lát, liền quay đầu hỏi dò: “Vân Vân, ngươi thấy vị

Tào thiên hộ này có ý gì?”

Lúc nãy, hắn đã chuẩn bị tinh thần để trở mặt với Tào Hiên.

“Ngươi là thiên kiêu Thanh Vân Bảng.” Thần sắc Sở Vân Vân bình tình, lời ít

mà ý nhiều: “Tương lai hắn luôn có chuyện cần dùng đến ngươi. Ngươi cầm lợi

ích và lương bổng của Cẩm y vệ, kiểu gì cũng phải ra sức một hai. Chuyện của

Thiết Kỳ Bang không được thì còn có những chuyện khác. Bây giờ mà trở mặt

với ngươi thì quá ngu xuẩn.”

Nàng quét mắt nhìn hai cái lệnh bài ở trên bàn: “Tuy nhiên, lương bổng và hỗ

trợ hàng năm lên đến 2700 lượng bạc, hắn cũng có thành ý rồi.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi gật đầu, hắn cũng cho rằng như vậy.

Lòng dạ của vị Tào thiên hộ này rất sâu . . .

Mấu chốt là không đến lúc bất đắc dĩ, thì hắn cũng không muốn từ bỏ cái thân

phận Cẩm y vệ này.

“Thật ra thì không cần để ý quá đâu.” Sở Vân Vân đưa tay cầm cái lệnh bài có

mấy chữ ‘Sở Vân Vân, Tổng kỳ quan Thiên hộ sở Cẩm y vệ quận Tú Thủy’ lên

tay.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play