Mãi đến buổi chiều mà phong ba ở Thắng Bại Lâu vẫn chưa có giấu được

ngừng lại.

Tả nha nội lại thừa dịp đám dân cờ bạc ở bên ngoài đói bụng, hắn lập tức cưỡng

ép phá vòng vây, dùng xe ngựa sắt thép đưa đoàn người Sở Hi Thanh và mấy

rương chứa đầy vàng bạc và ngân phiếu đi đến bến tàu của Cổ Thị tập.

Nơi này đó có một chiếc thuyền ba tầng đang chờ.

Mấy người Tả nha nội lên thuyền, chiếc thuyền lập tức giường buồm rời khỏi

nơi này, đi sang bên bờ tây.

Mà ngay khi chiếc thuyền đi được hai mươi trượng, một đám người chen chúc

nhau, tràn vào trong bến tàu.

Tả nha nội đứng ở đuôi thuyền, lắc quạt xếp trong tay, lại hùng hùng hổ hổ với

đám dân cờ bạc đuổi theo đến bến tàu kia: “Đám người điên này, nguyện đánh

cược thì phải nguyện chịu thua! Bọn họ cá cược rồi lại muốn ta trả lại tiền, quả

thực là hoang đường! Khi bọn họ thắng tiền thì cũng không thấy bọn họ trả lại

cho ta.”

Nữ thị vệ nghe thấy lời này thì cũng không nói gì.

Vị nha nội này không nói đến chuyện đêm qua hắn liều mạng cổ động đám

khách giang hồ và dân cờ bạc đặt cược lên người Đào Viên.

Đao ý của Sở Hi Thanh cũng quá mạnh mẽ rồi, khiến cho Đào Viên còn không

có năng lực nâng đao lên.

Sau khi Tả nha nội mắng xong, hắn cười thoải mái: “Sau khi chúng ta rời đi,

đám dân cờ bạc này sẽ không đi bao vây Thắng Bại Lâu nữa. Tuy nhiên, vì đề

phòng chuyện chẳng may, chúng ta vẫn phải đóng cửa dừng buôn bán hai

ngày.”

Sở Hi Thanh thì lại nhìn thấy Sở Vân Vân ở boong thuyền phía trước.

Nàng đã leo lên thuyền chờ đợi từ trước rồi.

Sở Hi Thanh dùng ánh mắt hỏi dò, chỉ thấy Sở Vân Vân hơi lắc đầu: “Có thu

hoạch, nhưng nếu muốn lấy được thứ kia thì vẫn hơi khó khăn.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hiểu ra, cũng không hỏi tiếp.

Chỉ bởi vì nơi này nhiều người phức tạp, không tiện hỏi nhiều. Dù sao ngay cả

Sở Vân Vân cũng dùng mấy chữ ‘thứ kia’ để thay thế cho cột cờ.

Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng khá để ý đến thứ này.

Thứ có thể hấp dẫn Sở Vân Vân, sẽ không phải là cột cờ của Nghịch Thần Kỳ

chứ?

Nói chúng là đó tuyệt đối không phải vật phàm.

Tối hôm đó, sau khi Sở Hi Thanh trở về võ quán Chính Dương và rửa mặt xong,

hắn liền cầm quà mang từ Lâm Hải về, đi thăm mấy vị sư trưởng của võ quán.

Người đầu tiên đương nhiên là Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu nhìn thấy Sở Hi Thanh thì nội tâm rất vui vẻ, trên mặt lại thản

nhiên như không, ra vẻ bình tĩnh: “Có thể bình an trở về là tốt rồi, còn mang

qua gì? Để lên bàn đi.”

“Long Hành? Ha ha, đó chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không phải là vì ngươi.

Đám thế gia ở quận Tú Thủy này rất hung hăng càn quấy, vẫn không để một

giáo đầu mới đến như ta vào mắt. Ta không để bọn họ nếm mùi lợi hại, thì bọn

họ còn tưởng Diệp mỗ ta dễ bắt nạt!”

Sau đó, vẻ mặt nàng thản nhiên mà nhìn Sở Hi Thanh: “Ta đã nghe nói chuyện

của ngươi ở bí cảnh bên Lâm Hải, đao pháp và đao ý của ngươi đã rất không

tầm thường trong cảnh giới cửu phẩm, sau đó hình như còn hấp thụ một đống

linh dược ở trong bí cảnh, chắc hẳn đã thức tỉnh thiên phú huyết mạch mới rồi

chứ?”

“Tu vị của ngươi tiến bộ rất nhanh, ta thấy rất vui vẻ. Có điều, tốc độ tu luyện

của ngươi quá nhanh rồi! Ngày xưa, Bá Võ Vương Tần Mộc Ca cũng phải dùng

thời gian nửa năm để tăng từ cửu phẩm lên bát phẩm.”

“Bởi vậy, tiếp theo ngươi phải lắng đọng một hai, trước khi tiến vào chân truyền

và nhận được võ đạo truyền thừa mới, ngươi phải cố gắng bổ túc lại cơ sở và trụ

cột của mình, như vậy thì ngày sau mới có thể đi xa trên con đường võ đạo

này.”

Chuyện này cũng là chuyện Sở Hi Thanh muốn làm, tiếp đó hắn sẽ khiêm tốn

một quãng thời gian, để lắng đọng một phen.

Tuy nhiên, hình như cái hệ thống này không cho phép.

Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn vào màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt

mình.

Lúc này, hắn đã quét ra vài thứ tốt ở trong võ đạo bảo khố.

Ví dụ như:

---Táng Thiên (nhị giai), cần tám trăm điểm võ đạo.

---Cực Chiêu – Bát Phong Bất Động, cần chín trăm điểm võ đạo.

---Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ (tứ giai), cần 2500 điểm võ đạo.

---Ngăn chứa đồ: Nắm giữ sáu ô không gian, có thể chứa đựng vật phẩm bên

trong võ đạo bảo khố, cần năm trăm điểm võ đạo.

---Lại còn có một tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi (bản tăng cường), thời

gian từ hai phút của bản chính thức, kéo dài đến một canh giờ, nhưng cần sáu

trăm điểm võ đạo.

Hôm nay, hắn đánh với Đào Viên một trận, số lượng điểm võ đạo cũng tăng lên

đến 427 điểm. Cột danh vọng cũng tăng lên đến “Bát phẩm thượng (cố)”. (vững

chắc)

Nhưng hắn lại không đổi được thứ này trong những thứ tốt này.

Sau đó, Diệp Tri Thu lại thấy hơi hứng thú, bắt đầu chỉ điểm đao pháp cho Sở

Hi Thanh.

Mà sau khi Sở Hi Thanh diễn luyện xong một lần Truy Phong đao pháp, trong

mắt Diệp Tri Thu tràn đầy vẻ dinh dị, sắc mặt cứng đờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play