Tả Thanh Vân hơi ngẩn ngơ, sau đó lại gật đầu: “Vậy thì cũng cần làm theo khả

năng, Lý Thương muốn tranh đài, nhưng một tháng trước ta đã đánh với hắn

một lần rồi. Theo lý thuyết thì phải chờ hai mươi ngày sau mới có thể tranh đài

lần nữa, lúc này có chiến hay không là tùy ta.”

Sau đó, hắn lấy ba mươi viên tiền đặt ra, đặt ở trong tay.

“Nếu như đã liên quan đến tranh đài, vậy thì không chỉ là chuyện của riêng

ngươi. Tuy rằng Đào Viên không leo lên Thanh Vân Bảng, nhưng hắn đã dừng

lại ở cấp độ bát phẩm hạ vài năm, tất cả chiến kỹ và đồ đằng, pháp khí đều đã

đến cực hạn của cấp độ bát phẩm hạ.”

“Vì thế ta cần phải xác định trước, xem Hi Thanh ngươi có năng lực thắng hắn

hay không! Nơi này có ba mươi viên tiền đồng, sau khi ta ném ra, nếu như

ngươi có thể chém đứt toàn bộ trước khi chúng rơi xuống đất, thì ta sẽ đồng ý

trận sinh tử lôi này.”

Sở Hi Thanh nhìn đám tiền đồng này một chút, ánh mắt lóe lên một tia dị sắc:

“Xin mời nha nội.”

Lúc này, ống tay của của Tả Thanh Vân rung lên, ba mươi viên tiền đồng trong

tay bay lên trời.

Hắn không muốn nhường, bởi vì hắn cũng không muốn Sở Hi Thanh mất mạng

trên lôi đài.

Vì thế, ba mươi viên tiền đồng này chỉ lên cao đến tầm bảy thước, không thêm

một phần, không ít một li.

Sở Hi Thanh không có xuất đao ngay, mà chờ những viên tiền đồng kia rơi

xuống, lúc này bên hông của hắn truyền ra một tiếng ‘cheng’.

Tả Thanh Vân còn không nhìn thấy rõ động tác của Sở Hi Thanh, chỉ thấy một

mảnh ánh sáng trước lóe lên hai lần ở trước mắt mình.

Nữ thị vệ ở trên nóc xe lại ồ một tiếng đầy ngạc nhiên, lòng nàng sinh cảm ứng,

dùng ánh mắt kinh ngạc liếc mắt nhìn xuống dưới toa xe.

Sở Vân Vân ngồi ở trong xe thì không hề để ý, nàng còn không thèm liếc mắt

nhìn.

Khi đao của Sở Hi Thanh thu vào vỏ, đám tiền đồng kia cũng rơi xuống đất.

Lúc đầu Tả Thanh Vân vẫn thấy rất kỳ quái, đám tiền đồng này đều không gãy

không vỡ, vẫn nguyên xi như cũ.

Nhưng khi toàn bộ tiền đồng rơi xuống đất, hắn mới phát hiện không đúng, đó

đã không còn là 30 viên tiền đồng, mà đã trở thành 60 viên tiền đồng, một viên

đã biến thành hai.

Đao của Sở Hi Thanh thế mà lại chém thẳng vào nơi bé nhất trên tiền đồng, rồi

chia chúng ra làm hai.

Hơn nữa, vết cắt trơn nhẵn, Tả Thanh Vân còn không nhìn ra vết đao.

“Hít. . .”

Tả Thanh Vân nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Đao pháp này của Sở Hi Thanh quả thật là quá tuyệt vời!

Đây chính là trình độ của thiên kiêu, mà hình như đối phương còn rất thành thạo

điêu luyện. . .

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt tỏa sáng: “Vậy ta sẽ sắp xếp cho ngươi!”

Chỉ sợ tên Lý Thương này lại tính nhầm rồi, hắn muốn chiếm lợi từ mình giống

như trận sinh tử lôi giữa Sở Hi Thanh và Trang Hồng Phi kia, kết quả là đã nhìn

nhầm Sở Hi Thanh rồi.

Sở Hi Thanh thấy thế liền mỉm cười: “Có thể sắp xếp sớm một chút không? Ta

còn muốn trở về võ quán.”

Sau khi Dưỡng Nguyên Công của hắn tăng lên tầng thứ tư, hắn còn không có

Quan Tưởng Đồ để tu luyện.

Nhất định phải nhanh chóng trở về Tàng Kinh Lâu, để xem Quan Tưởng Đồ

mới.

Tả Thanh Vân nghe vậy thì hiw suy tư, dùng quạt xếp vỗ vào tay: “Vậy thì trưa

ngày mai đi, ta cần thời gian để chuẩn bị bàn cá cược. Có lẽ sau trận chiến ngày

mai, sẽ không có mấy người có can đảm khiêu chiến ngươi đâu, vì thế nên bàn

cá cược này phải càng lớn càng tốt, kiếm một lần ăn cả tháng là tốt nhất!”

Khóe môi hắn hơi cong lên: “Lý Thương đã tuyên truyền rất nhiều cho trận sinh

tử lôi này, chỉ sợ bàn cá cược ngày mai sẽ không thấp hơn ba mươi vạn lượng.”

Sở Hi Thanh gật đầu.

Trưa ngày mai đánh, vậy hắn chỉ cần ngủ một đêm ở Cổ Thị tập thôi.

Lúc này, thần sắc hắn hơi động, ánh mắt nhìn về phía một mảnh đổ nát ở thê

lương bên ngoài cửa sổ.

Sở Hi Thanh nhìn qua với vẻ kinh ngạc: “Nơi này là nha môn Thị Bạc Ty? Tại

sao nó lại biến thành như này?”

Chẳng lẽ Thiết Kỳ Bang đã không nhịn được nữa, trực tiếp đánh vào nha môn

Thị Bạc Ty?

“Thị Bạc Ty. . .” Tả Thanh Vân cũng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt

hiện ra vài phần kinh dị: “Chuyện này có liên quan đến ngươi, bảy ngày trước

Diệp Tri Thu Diệp giáo đầu đã lấy lý do đuổi bắt Huyết Phong Đạo để xông vào

Thị Bạc Ty, sau đó đánh với Long Hành một trận.”

“Kiếm pháp của vị Diệp giáo đầu này rất, đã chặt đứt một tay của Long Hành,

nếu như không có quận úy đại nhân xuất hiện, thì có lẽ Long Hành đã mất mạng

trong tay nàng rồi.”

Quận úy là thái thú tá quan, khống chế quân sự của toàn quận, quân cấp tứ

phẩm, trong quận chỉ đứng sau Thái thú, quyền lực chân chính còn nằm trên cả

quận thừa.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó khóe môi nhịn không được mà

cong lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play