“Tên khốn Tư Đồ Lễ này nên bầm thây vạn đoạn!” Giản Trung Lưu chắp tay

sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng: “Chính Dương, ý của điện hạ là ép vụ án này xuống.

Hiện giờ trong triều đã có tiếng gió, rất có thể bệ hạ sẽ để Lễ bộ thị lang Trương

đại nhân tiếp nhận Lại bộ. Chúng ta không thể để chuyện này làm hỏng tiền đồ

của Trương đại nhân được.”

Sở Chính Dương không khỏi ngây người: “Vạn hộ đại nhân, chuyện này ép

xuống được sao? Khi đó có không dưới ngàn người nhìn thấy, các thế lực của

Đông Châu cũng tổn thất hơn bốn trăm tên đệ tử tinh anh, bây giờ bọn họ tràn

đầy oán khí với triều đình, chỉ sợ sẽ không phối hợp. Mà khi đó còn có ý chí

của Ma Thần – Táng Thiên. . .”

“Chuyện này phải nhìn năng lực của ngươi rồi!” Sắc mặt Giản Trung Lưu lạnh

lẽo, ánh mắt bễ nghễ mà nhìn hắn: “Bằng không thì dựa vào cái gì mà điện hạ

điều ngươi đến Lâm Hải, tiếp nhận Thiên hộ sở của Lâm Hải? Chỉ bằng chuyện

ngươi mới hai mươi hai tuổi mà có tu vị lục phẩm thượng sao?”

Sở Chính Dương nhíu chặt lông mày, sau đó thần sắc nghiêm túc nói: “Việc này

cực kỳ vướng tay vướng chân, nhưng thuộc hạ sẽ cố gắng. Thuộc hạ cũng có

phỏng đoán là, có một đại ma hung ác đã giết chết Tư Đồ Lễ, sau đó giả mạo

thân phận của Tư Đồ Lễ để làm ra cái đại án khiến cho người ta nghe mà kinh

hãi này. Thuộc hạ sẽ đi đến thăm từng thế lực ở Đông Châu, để nói rõ ràng

chuyện này cho bọn họ biết.”

“Giả mạo thân phận? Cái ý tưởng này không tệ!” Giản Trung Lưu hơi mỉm

cười, vỗ vỗ vai của Sở Chính Dương: “Nhưng mà, không phải là cố gắng, mà là

nhất định phải làm tốt. Tại thời gian mấu chốt này, Lễ bộ và Luận Võ Lâu nhất

định không thể xảy ra chuyện gì, không thể cho đám gian nịnh trong triều có cơ

hội công kích Trương đại nhân. Chính Dương, đối với điện hạ, đối với ta và

người thì Lại bộ đều cực kỳ quan trọng.”

Sau khi hắn nói xong, cái bóng người hư ảo này đã tiêu tan không còn hình

bóng.

Sở Chính Dương thì lại nhíu chặt lông mày, nhanh chân đi đến bên cạnh một

chiếc xe ngựa có thân xe lơ lửng ở không trung.

“Mau chạy đến thành Lâm Hải, đến đại trạch của Chu gia!”

Ngay sau khi xe ngựa chậm rãi khởi động, Sở Chính Dương liền rơi vào suy tư.

Sở Chính Dương không nghĩ đến chuyện che đậy cọc đại án mà Tư Đồ Lễ tạo

thành kia.

Dưới cái nhìn của hắn, thật ra thì chuyện này rất dễ xử lý.

Đơn giản chính là trao đổi lợi ích, có đủ lợi ích thì đám người kia sẽ ngậm

miệng thôi.

Điều để Sở Chính Dương để ý chính là cái tên Sở Hi Thanh kia.

Người này rất giống với vị đường đệ đã bị chôn sống của hắn, dung mạo và ngũ

quan kia như được đúc từ một khuôn.

Là trùng hợp sao?

Nói đến mới nhớ, mấy vị thúc bá kia của mình vẫn không thể nắm giữ hai cái

chí bảo truyền thừa của Sở gia bọn họ.

Toàn bộ gia tộc bọn họ đều không hiểu được nguyên do trong đó.

Nhưng nếu như con trai trưởng của Sở gia bọn họ, chủ nhân chân chính của hai

cái chí bảo kia vẫn còn sống trên cõi đời này thì sao?

Trái tim Sở Chính Dương co rụt lại, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.

“Dừng xe! Bách hộ Nghiêm Đan ở đâu? Mau bảo hắn đến đây một chuyến. . .”

Hắn phải điều tra rõ ràng về Sở Hi Thanh này mới được.

Cùng đúng lúc này, Sở Chính Dương liền nghe thấy một tiếng ‘oanh’ vang

vọng, toa xe bên trái của hắn đã bị người đánh nát bấy.

Sau đó, một bóng người nhỏ gầy màu đen xuyên không mà vào như rồng vào

biển lớn.

Sở Hi Thanh lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn qua.

“Ngươi là?”

Con ngươi Sở Chính Dương lập tức co rút lại, bên trong tràn đầy vẻ rung động.

Người mặc áo đen này che mặt, hắn không nhìn thấy dung mạo. Nhưng Sở

Chính Dương nhận ra một chiêu này, chính là Vạn Thần Kiếp của Tần Mộc Ca.

Vị Bá Võ Vương này và tên nghiệp chướng kia vẫn chưa chết!

Một chớp mắt tiếp theo, đầu của Sở Chính Dương đột nhiên nổ tung, nát bấy

thành bột máu và cặn bã.

. . .

Đại trạch của Chu gia, bên trong một gian phòng yên tĩnh ở bên trái viện. Sở Hi

Thanh ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn, trước người của hắn là một chén

thuốc đang bốc lửa.

Tài liệu chính của bí dược Dưỡng Nguyên Công tầng thứ tư là San Hô Hắc Hỏa

từ đáy biển, mà đúng lúc Lâm Hải Chu gia nắm giữ hai phẩm mười sản lượng

San Hô Hắc Hỏa của.

Chu Tượng Sơn cung cấp cho hắn San Hô Hắc Hỏa tốt nhất, lại còn cực kỳ

nhiều. Rất nhiều đầu đinh, vào tay ấm áp, mặt người đen thùi lùi, nhưng sau khi

gặp nước thì toàn thân sẽ biến thành một khối Hỏa ngọc màu đỏ thẫm.

Cuối cùng, sau khi phối chế thành bí dược thì nó có dáng vẻ như thế này, mùi

thuốc và ngọn lửa bốc cao mấy trượng ở trước mặt Sở Hi Thanh.

Ngọn lửa kia không ngừng vặn vẹo, như là có một mỹ nhân đang khiêu vũ nhảy

múa ở bên trong đó vậy.

Bí dược tầng bốn có yêu cầu như vậy, nhất định phải uống vào khi lửa còn chưa

có tắt.

Hai mắt Sở Hi Thanh tràn đầy nghi ngờ.

Thuốc bốc lửa cũng có thể uống? Không sợ bỏng dạ dày sao?

Tuy nhiên, mọi người đều uống như vậy, nên chắc là không có vấn đề

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play