Có lẽ nhận ra tâm sự của Sở Hi Thanh, mặt biển lại xuất hiện một con tê giác

khổng lồ, chiếc sừng cực lớn xông thẳng về phía ngực bụng Thủy Thần.

Nhưng vào lúc này, bản thể của Thần Phổ Chiếu ở trên tinh không lại nhìn thấy

một đánh hàn mang màu băng lam như sao băng, bỗng nhiên rơi rụng xuống

phía bắc phàm giới.

Hắn lập tức nhận ra, đây là thần khí Thái Sơ Băng Luân của Vấn Tố Y.

Khuôn mặt Thủy Thần cực kỳ âm lãnh.

Bản thể của hắn đã ra tay trong tinh không, ngăn cản Thái Sơ Băng Luân rơi

rụng, nhưng lại bị Thánh hoàng đời thứ ba cản lại.

Thủy Thần – Thiên Công chỉ có thể vừa chống lại mấy người này, đồng thời chỉ

một chỉ về phía Thái Sơ Băng Luân.

Vạn Vật Giai Lưu!

Hắn dùng Vạn Lưu chi pháp dẫn đường Thái Sơ Băng Luân, để cái thần khí này

lệch khỏi quỹ đạo vốn có, trôi qua phương hướng khác.

Chỉ là trong khoảnh khắc này, một luồng lực lượng Tuế Nguyệt cực mạnh đang

quấy rầy thời gian và không gian.

Từng tầng bích chướng thời gian đang ngăn cản thần lực của Thủy Thần.

“Lê Sơn! Chúc Quang âm!”

Trong mắt Thủy Thần không khỏi lóe lên ánh sáng nguy hiểm, lửa giận vô cùng

đã bắt đầu tích tụ.

Đó là Tuế Nguyệt chi chủ Lê Sơn và Thời Thần - Chúc Quang âm, lực lượng

của hai người đã hàng lâm nơi này từ trước.

Nhưng thần sắc hắn hơi động, nheo mắt nhìn lên tinh không.

“Đế Sát!”

Thủy Thần còn cảm ứng được lực lượng của huynh đệ mình, Phong Thần – Đế

Sát.

Đế Sát ra tay rất bí ẩn, nhưng Thiên Công vẫn cảm ứng được manh mối còn lại.

Sau khi bị phát hiện, Phong Thần – Đế Sát cũng không che giấu nữa.

Hắn cười khẽ một tiếng, ngậm lấy vài phần khinh thường: “Vạn Vật Giai Lưu

à!”

Nếu vạn vật đều đứng im, vậy còn thứ gì động?

Thủy Thần – Thiên Công lấy pháp môn này thành đạo, lại đặt Đế Sát hắn vào

đâu?

Hai pháp Lưu Động trong thiên địa sẽ hoàn toàn mất cân bằng.

Khoảnh khắc khi họ nói chuyện, lực lượng bốn người vẫn liên tục giao phong

trong hư không, không dưới vạn lần.

Thái Sơ Băng Luân cũng đã đâm thủng chín tầng mây xanh, rơi rụng ở phía bắc

Trung Thổ.

Trong Vân Hải tiên cung, Thần Phổ Chiếu dùng lực lượng Phổ Thiên để nhìn

phía bắc, đồng thời thuật lại cho Sở Hi Thanh thứ mình nhìn thấy: “Thái Sơ

Băng Luân đã rơi vào ‘Băng sơn tuyệt vực’, hàn lực phun trào bốn phía, đang

khuếch tán về phía tứ đại thần sơn.”

Hắn nhìn thấy địa vực đã bị một lớp băng mỏng bao phủ.

‘Băng sơn tuyệt vực’ nằm ở phía tây bắc Trung Thổ, địa vực cực kỳ rộng lớn,

hầu như không kém hơn Trung Thổ.

Hoàn cảnh nơi này giống hệt ‘Vô tận băng nguyên’, súc tích vô tận khí lạnh,

nhưng địa vực lại rộng hơn ‘Vô tận băng nguyên’ gấp mười lần, hàn lực cũng

mạnh hơn gấp mười lần.

Lúc này, Thái Sơ Băng Luân rơi rụng xuống, hàn lực vô tận đang tuôn trào ra từ

‘Băng sơn tuyệt vực’, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Thật ra hàn khsi còn cách Trung Thổ rất xa, nhưng đây chỉ là khúc nhạc dạo,

cũng đã khiến cho nhiệt độ Trung Thổ giảm mạnh, tất cả sông nước bắt đầu kết

băng.

Thần lực của Vấn Tố Y vốn không thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy.

Ngày xưa, khi nàng chứng đạo Vĩnh Hằng, mượn cơ hội giao hòa sâu với thiên

đạo, còn cả nguyên chất Bàn Cổ chiếm được, cũng chỉ đóng băng một phần khu

vực trung tâm của Trung Thổ trong gần ba canh giờ thôi.

Nhưng mà lần này, nhật nguyệt ảm đạm kéo dài hơn một tháng, để ‘Băng sơn

tuyệt vực’ tích tụ hàn lực chưa từng có.

Băng Thần – Huyền Đế ngã xuống; Huyền Vũ Tinh Quân thì đang ‘dốc sức’

chống lại; những thần Hỗn Độn có năng lực ngăn cản lại lựa chọn ngồi xem; âm

Thần đang tiến hành Điên Đảo âm Dương, không rảnh quản tâm chuyện khác;

dòng dõi của Băng Thần thì không còn hơi sức để can thiệp.

Vấn Tố Y và Sở Vân Vân đã dùng hai sách Giới Luật để hạ pháp lệnh, làm cho

bất cứ kẻ nào dùng pháp môn hệ Hỏa ở gần tứ đại thần sơn đều bị Hợi Thủy

thần lôi đả kích.

Mấu chốt là, Dương Thần – Thái Hạo đã không thể soi sáng nhân gian, Hảo

Thần – Diễm Dung và dòng dõi của hắn lại giống như không định ra tay.

“Xem ra là xong rồi.”

Nội tâm Sở Hi Thanh cũng thở phào.

Chỉ cần Thái Sơ Băng Luân rơi xuống, phàm giới, tiếp theo dù có biến cố thì

cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng hắn vẫn hơi lo lắng, bình tĩnh nhìn người khổng lồ nước bên ngoài: “Chỉ

là không biết vị Thủy Thần bệ hạ này sẽ làm gì? Hi vọng hắn đừng mất lí trí.”

Đừng tức đến hỏng đầu, đến tìm hắn liều mạng.

Thần Phổ Chiếu lại nghĩ thầm, Thủy Thần quá nửa sẽ liều mạng với Sở Hi

Thanh.

Nếu hắn là Thủy Thần, hắn cũng tức đến nổ phổi.

Sở Hi Thanh đạp một cước về phía các thần, lại đá trúng trứng Thủy Thần

trước.

Khúc nhạc dạo của cuộc chiến nhân thần, lại giẫm lên kẻ nhìn như không liên

quan như Thủy Thần – Thiên Công vào hố bùn đầu tiên.

Lục Loạn Ly lại hơi thất thần mà nhìn phía bắc.

Nàng nghĩ Sở Hi Thanh quá tốt với Vấn Tố Y kia, tốt đến mức khiến nàng ghen

tị.

Sở Hi Thanh không tiếc đắc tội với Thủy Thần, thật sự chỉ là để đối kháng với

nhật nguyệt ảm đạm sao?

Lục Loạn Ly không rõ lắm, cũng không có chứng cứ.

Chỉ là bây giờ, Vấn Tố Y đã có thể luyện hóa một ít nguyên chất của Băng

Thần kia rồi.

Giá lạnh ở Trung Thổ duy trì càng lâu, Vấn Tố Y luyện hóa càng nhiều.

Nhưng mà cũng tốt, chơ đến nay, Lục Loạn Ly vẫn cảm thấy mình thấp hơn một

đầu khi đứng trước mặt Sở Vân Vân và Vấn Tố Y.

Sau ngày hôm nay, mình không nợ Vấn Tố Y nữa.

Cũng đúng lúc này, nội tâm Lục Loạn Ly sinh ra cảm ứng.

Thủy Thần – Thiên Công không tử chiến như Thần Phổ Chiếu đoán, mà rút lực

lượng và nguyên thần về tinh không.

Người khổng lồ nước cao 9000 trượng kia lập tức đổ nát tan rỡ, rơi rụng ngoài

khơi, lại tại thành sóng lớn ngập trời.

Thấy vị này rút lực lượng về, mấy vị thần Hỗn Độn trên mặt biển đều hiện ra vẻ

vui mừng.

Bọn họ đầu tiên là nhìn nhau một chút, lại ngẩng đầu nhìn Vân Hải tiên cung,

sau đó lục tục khôi phục.

Lê Sơn Lão Mẫu cũng xuất hiện bên cạnh Sở Hi Thanh.

Nàng ngửa mặt nhìn ngân hà đã có chút lờ mờ trên bầu trời, phát ra một tiếng

than thở: “Đáng tiếc…”

Lê Sơn biết, thật ra thế giới này cần gấp một vị Tạo Hóa chúa tể.

Chỉ có lực lượng Tạo Hóa, mới có thể trì hoãn tai nạn của thế giới này.

Chỉ là các thần luôn cản trở lẫn nhau.

“Đáng tiếc cái gì? Nếu Thủy Thần – Thiên Công bước vào Tại Hóa, cái giá

chính là sự diệt vong của nhân tộc Thần Châu, như vậy ta thà không cần Tạo

Hóa chúa tể.”

Sở Hi Thanh lắc đầu: “Huống hồ nghi thức ngân hà kia còn lâu với kết thúc,

trước kia hắn quá tự tin với lực lượng của bản thân, cũng không lập hứa hẹn hay

lời thề nào với mình hữu. Sau này nói không chừng sẽ thay đàn đổi dây, không

dễ đối phó như vậy.”

Nhưng vào lúc này, Sở Hi Thanh nhìn thấy vô số mảnh vỡ thiên bi đang hội tụ

lại trong Tụ Bảo Bồn.

Thần Phổ Chiếu cũng mở miệng.

“Bệ hạ, Thanh Long Tinh Quân và Cơ Dương đã tìm thấy Long Khôi, Ty Thần

Tinh Quân không nói dối, Long Khôi quả thực đang bị phong ấn trong ngân hà

của Thủy Thần!”

Nội tâm Sở Hi Thanh nhất thời rung lên, mắt hiện ra tinh mang sắc bén

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play