Thần Phổ Chiếu thấy thế khá là nghi hoặc, hắn ngờ vực nhìn Sở Hi Thanh: “u

hậu Tư Hoàng Tuyền là phụng lệnh bệ hạ, mạo hiểm ở lại Minh giới, chẳng lẽ

việc này không nằm trong dự liệu của bệ hạ?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười khổ: “Ta nào có thần cơ diệu toán như vậy?”

Đúng lúc này, một giọng nói mát lạnh như suối truyền đến: “Nói đến thì ta cũng

rất tò mò, hai năm trước, vì sao ngươi chắc chắn Tư Hoàng Tuyền ở lại Minh

giới thì sẽ có niềm vui bất ngờ?”

Đó là Sở Vân Vân, nàng cầm trường thương đi vào, sau lưng là một con chim

không đầu không mặt, hình qua như một túi vải đỏ thẫm.

Chỉ cần người nhạy cảm là sẽ phát hiện, trên người chủ tớ họ tràn đầy sát lực,

mùi máu tanh quanh quẩn.

Sở Vân Vân vừa mới trở về từ một trận chiến.

Các thần đả kích Thần Châu ngày càng mãnh liệt.

Cách đây không lâu, các thần hợp lực xé rách chín tầng mây xanh, đưa tổng

cộng 17 con Thần nghiệt cấp bậc Vĩnh Hằng thượng vị vào Thần Châu từ các

phía khác nhau.

Cái này đã vượt quá năng lực của các Bán Thần, Sở Hi Thanh cũng không thể

dùng Thần Ý Đao tru diệt từ khoảng cách xa, chỉ có thể để Sở Vân Vân tự ra

tay.

May mắn là, Thần nghiệp ở cấp độ này cũng không nhiều trong Vô Thiên Hắc

Ngực, bằng không hai vợ chồng họ sẽ mệt chết.

Trong vòng một canh giờ, Sở Vân Vân qua lại mấy chục vạn dặm, trải qua 17

trận chiến.

Khi nàng trở về, liền nghe thấy hai người nói chuyện.

“Ta nói chính là khả năng, khả năng!”

Sở Hi Thanh cố ý nhấn mạnh: “U Đô chúa tể có ý đồ dùng Cực âm tử mạch và

ngàn vạn âm linh trong thành U Đô để uẩn nhưỡng thần khí, tất sẽ làm mọi

người tức giận. Ta đoán U Đô chúa tể khó có thể ngồi vững, Tư Hoàng Tuyền

rất có thể sẽ được đón vào U Đô, chấp chưởng một vực nào đó.”

Ngày đó ở Minh giới, U Đô chúa tể ngoài mạnh trong yếu, không muốn xuất

chiến.

Khi đó Sở Hi Thanh đã thấy kỳ quái, sau đó mới nhờ Tinh Vệ nghe ngóng và

biết được, U Đô chúa tể mưu đồ lấy Cực âm tử mạnh và âm linh du tán tầng

ngoài để chế tạo một thần khí Tử Vong.

Việc này cũng có liên quan đến chuyện bản thể của U Đô chúa tể từ từ hủ bại.

Bản thể của U Đô chúa tể không phải tử linh, mà là giống các thần hệ Mộc

Thần, thần khu đều hòa vào cây cỏ.

Vị chúa tể này lấy thân phận người sống trở thành chủ Minh giới, rồi lại không

chấp chưởng thiên quy Sinh Nguyên như Tư Hoàng Tuyền, không có sức sống

mãnh liệt như vậy.

Vì vậy thần khu của hắn vẫn luôn bị ngàn tỷ sinh linh và hoàn cảnh của Minh

giới ảnh hưởng, từ từ mục nát hủ bại, càng ngày càng gần với tử vong chân

chính.

U Đô chúa tể tuy bởi vậy mà thành Suy Vong chi chủ, nhưng lại không muốn

trải qua tử vong chân chính.

Kẻ này thất bại trong việc cướp đoạt truyền thừa của âm hậu, đành phải lựa

chọn phương án dự bị, là chế tạo thần khí, thay hắn gánh chịu ảnh hưởng của

Minh giới.

Khi đám người Sở Hi Thanh tiến vào Minh giới, U Đô chúa tể đang trong thời

khắc mấu chốt.

Khi đó U Đô chúa tể khó có thể bứt ra, cũng không muốn gây sự.

Sở Vân Vân nghe vậy thì hơi nhíu mày, càng khó hiểu hơn: “m linh trong U Đô

vẫn luôn do thần tộc chủ đạo, sao bọn họ lại ủng hộ Tư Hoàng Tuyền?”

Sở Hi Thanh cười hỏi ngược lại: “Như vậy ta hỏi ngươi, âm linh trong U Đô,

tộc duệ Bàn Cổ chiếm đa số hay là tộc duệ Hỗn Độn chiếm đa số?”

Sở Vân Vân và Thần Phổ Chiếu nghe vậy thì không khỏi bừng tỉnh.

Âm linh trong U Đô, tự nhiên là tộc duệ Hỗn Độn nhiều hơn.

Rất nhiều nô bộ dị tộc lệ thuộc tứ đại thần sơn, phải có 3, 400 tỷ nhân khẩu,

vượt xa Cự linh.

Số lượng nhân tộc Trung Thổ cũng đạt khoảng 100 tỷ, họ dù không có người

dẫn đường, hàng năm vẫn có vô số u hồn tiến vào Minh giới.

Thần Phổ Chiếu không khỏi cảm thán.

Sở Hi Thanh tuy không ngừ Tư Hoàng Tuyền trở thành chủ Minh giới, nhưng

hắn có thể dự đoán được khả năng Tư Hoàng Tuyền có cơ hội là chủ U Đô từ

hai năm trước, trí tuệ này cũng đã rất đáng sợ.

Không hổ là người từng đánh bại các thần, ép chết Thần Bàn Nhược.

Sở Hi Thanh lại giải thích: “Đám tộc duệ Hỗn Độn ở U Đô muốn chiếm cứ

nhiều âm mạch để cung dưỡng hồn thể, tất phải làm địch với tộc duệ Bàn Cổ.

Vấn đề là họ không có can đảm đối kháng với các thần Bàn Cổ, cũng không có

người có thể gánh vác trọng trách này. Vào thời điểm này, nếu họ nghe nói nhân

tộc ta lại quật khởi, lại biết Tư Hoàng Tuyền ở ngay gần, ngươi đoán họ sẽ làm

thế nào?”

“Bọn họ sẽ ủng hộ Tư Hoàng Tuyền làm chủ, đánh lôi đài với các thần Bàn

Cổ.”

Ánh mắt Sở Vân Vân thoải mái, đã rõ ý nghĩ của Sở Hi Thanh: “Không thể nói

là toàn bộ, nhưng ít nhất cũng có một nhóm người trong U Đô có ý nghĩ này.”

“Khi đó ta cũng nghĩ như vậy.” Sở Hi Thanh nở nụ cười, nụ cười lại không có

nhiệt độ: “Nhưng ta không ngờ, Tư Hoàng Tuyền sẽ được mấy người Huyết Hải

đưa lên làm chủ Minh giới.”

Sở Vân Vân vô thức muốn hỏi, Tư Hoàng Tuyền trở thành chủ Minh giới chẳng

lẽ có vấn đề?

Chỉ là nàng chưa nói ra thì đã thu hồi lại.

Sở Vân Vân ý thức được, chuyện này nhất định có vấn đề.

Nàng suy tư nói: “Như vậy ngươi định làm gì?”

“Không làm gì cả.” Sở Hi Thanh ngồi xuống ngự tọa, hứng thú nhìn về phía

trước: “Mặc kệ họ có ý nghĩ gì, có ý đồ gì cũng không sao cả. Thật ra Tư Hoàng

Tuyền có thể trở thành chủ Minh giới vào lúc này, cũng là một chuyện tốt với

chúng ta.”

Rắc rối nhất của họ bây giờ, vẫn là nhật nguyệt ảm đạm, còn cả Kế Đô.

Sở Hi Thanh lập tức khoát tay, ném một tấm tin phù vàng óng cho Sở Vân Vân.

Sở Vân Vân tiếp nhận xong, ánh mắt sáng ngời: “Phương Bất Viên? Hắn đã

nắm chắc?”

“Có!” Khóe môi Sở Hi Thanh khẽ nhếch: “Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ

hội.”

Không uổng công hắn bỏ 15.000 viên Ước Nguyện Thạch cho Phương Bất Viên

trong 2 năm vừa qua, đầu tư còn nhiều hơn cả Lục Loạn Ly.

Sở Vân Vân không khỏi hít một hơi, áp chế vui mừng trong lòng: “Đây là trời

giúp tộc ta!”

Thần Phổ Chiếu nghe không hiểu, lại khắc chế tò mò, không tìm hiểu tra cứu.

“Ngoài ra còn có một việc.” Thần Phổ Chiếu chắp tay với Sở Hi Thanh: “Người

bạn tốt của ta, Thần Tịnh Ly từng nhờ ta quản chế hướng đi của Bạch Linh Hi

số một, mà những ngày gần đây, ta phát hiện nữ tử này có hành động bất

thường.”

“Bạch Linh Hi số một?”

Sở Hi Thanh không khỏi nhíu mày: “Nàng làm gì?”

Từ khi giải phong ấn cho hơn 9000 vị Bán Thần nhân tộc, Sở Hi Thanh cũng

không quá để ý đến hai Bạch Linh Hi này nữa.

Dưới đại thế huy hoàng, hai quân cờ bị hắn khám phá ra này còn có thể làm cái

gì?

Nhưng trong hai năm nay, hai Bạch Linh Hi này không chỉ ‘tiến bộ’ rất nhanh,

đã thăng cấp Vĩnh Hằng, còn bộc lộ tài năng quản lý, chính trị và quân sự.

Sở Hi Thanh đương nhiên sẽ không buông tha người ‘công cụ’ hữu dụng như

vậy.

Lần bắc phạt này, hai Bạch Linh Hi tuy không phải chủ soái, nhưng đều đảm

nhiệm chức vị chiêu an, và cả Tổng đốc hai nơi Bắc Châu và Hóa Châu.

Đó là hai khối thổ địa phía nam sa mạc Xích Hồng, được Sở Hi Thanh định làm

Bắc Châu và Sở Châu, trở thành lãnh thổ của Đại Luật.

Chức trách của hai Bạch Linh Hi chính là trấn áp Cự linh và bách tộc ở địa

phương, đồng thời trợ giúp du dân không đất ở Thần Châu, di chuyển đến hai

nơi này.

Ngoài ra, bọn họ còn trợ giúp Đại Luật quản lý và áp chế lực lượng Thủy thần ở

địa phương.

Thời điểm này, Bạch Linh Hi số một lại có hành động dị thường, Sở Hi Thanh

không thể không chú ý.

Vẻ mặt Thần Phổ Chiếu hơi quái dị: “Theo ta biết, gần đây Bạch Linh Hi số

một luôn dùng hóa thân để hoạt động, bản thể của nàng vẫn ẩn thân trong quan

nha, đã được hơn nửa tháng rồi. Ta âm thầm điều tra, phát hiện Bạch Linh Hi số

một muốn sinh nở.”

“Nếu như ta không đoán sai, thân phận của nàng chính là Trang quý phi, kiến

chúa dự bị của Đại La Nghĩ tộc. Trong bụng nàng chính là huyết duệ cuối cùng

của Đại La thần nghĩ, hơn nữa còn tập trung lực lượng huyết mạnh và tinh hoa

thần lực của kiến chúa và tất cả kiến đực, còn ký thác ý chí của 2300 vạn Đại La

thần nghĩ. Chỉ sợ vị vương tử này vừa sinh ra, đã có lực lượng cấp Vĩnh Hằng

thượng vị.”

“Huyết duệ cuối cùng của Đại La thần nghĩ?” Sở Hi Thanh hơi ngạc nhiên.

Bụng Bạch Linh Hi số một rất bằng phẳng, lúc trước cũng không có dấu hiệu

mang thai.

Sở Hi Thanh lập tức nhếch miệng cười, mặt đầy hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play