Cùng lúc đó, Thần Bàn Nhược bò ra từ trong ‘Thái Dịch hàm trì’ ở Thái âm

cung.

Nguyên thần vỡ nát của Thần Bàn Nhược, đã mượn ao nước này để khôi phục

hơn nửa.

Nhưng hắn vẫn quỳ trên đất, ho khan không ngừng.

Chờ đến khi dừng lại, hắn mới cười khổ một tiếng: “Hay cho Sở Hi Thanh, thực

sự là một đối thủ tốt, lại ép ta đến nước này.”

Mặc dù hắn chết trong tay Đế Sát, nhưng Thần Bàn Nhược biết, thủ phạm chân

chính là Sở Hi Thanh.

“Ngươi cũng không kém, đã chuẩn bị xong hậu chiêu. Từ nay về sau có thể

thoát khỏi ánh mắt của các thần, trốn trong bóng tối, thật đáng mừng.”

Lúc này, âm Thần – Nguyệt Hi đang đứng bên cạnh ao, nàng bình tĩnh nhìn

Thần Bàn Nhược: “Nhưng xem ra ngươi vẫn chưa thích ứng được với thân thể

này.”

“Không phải không thích ứng, mà là tình thế bức bách, kế hoạch thay thế quá

sớm, một thân máu thịt này không nghe sai khiến.”

Thần Bàn Nhược mỉm cười, lập tức nhìn thần khu của mình với vẻ phức tạp:

“Thật không hiểu nổi, một Tổ thần Hỗn Độn tiếp cận cấp bậc Tạo Hóa như hắn,

tại sao lại muốn tự sát, từ bỏ sinh mệnh của mình? Đúng là lợi cho ta.”

Trong mắt âm Thần – Nguyệt Hi cũng hiện lên một tia phức tạp.

Thần khu trước mắt này thật ra không phải thần khu của Thần Bàn Nhược, mà

là thể xúc của Tổ thần Hỗn Độn Vũ Gia.

Vũ Gia sinh phi long, phi long sinh phượng hoàng, phượng hoàng sinh chim

loan, chim loan sinh thứ điều, phàm là có lông vũ đều là thứ điểu.

Dựa theo lời kể của Long tộc và Phượng tộc, vị Tổ thần này không chỉ là tổ tiên

của long và phượng, mà cũng là tổ tiên của nhân tộc.

Mà bây giờ, Thần Bàn Nhược lại cướp được thân thể của Vũ Gia.

Có rất ít người biết, bản thể của Thần Bàn Nhược thật ra là một con Kiêu, thiên

quy hắn am hiểu nhất thật ra là Đoạt Thiên.

Đây là một loại chim ác trong truyền thuyết, ăn mẹ, dựa vào cướp đoạt đồ vật

của người khác để sinh tồn.

Thần Bàn Nhược cướp đoạt thân thể của Vũ Gia bằng phương pháp rất khéo

léo, vị này vẫn luôn dùng Đoạt Thiên chi pháp để cướp đoạt thần khu của Vũ

Gia.

Đồng thời dùng lực lượng Khi Thiên Ván Trá để lừa gạt thân thể Vũ Gia, để tất

cả máu thịt và nguyên chất trong bộ thần khu này cho rằng, nguyên thần của

Thần Bàn Nhược chính là nguyên thần của thân thể nó.

Chỉ là Sở Hi Thanh ra tay quá ác, khiến Thần Bàn Nhược phải sử dụng sớm

hơn, đã lưu lại mầm họa rất lớn.

“Có lẽ là tuyệt vọng thôi? Trước khi Bàn Cổ khai thiên, thời đại tối tăm kia

không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng. Giống như ta bây giờ, cũng không

thể hiểu được ngươi.”

Âm Thần – Nguyệt Hi khẽ lắc đầu: “Thật ra ta vẫn muốn hỏi ngươi một chuyện,

ngươi làm như vậy, có đáng giá không?”

Tên này đã chuẩn bị thay đổi thần khu, từ bỏ vị trí Thánh Giả của ba thiên quy

từ rất sớm.

Âm Thần – Nguyệt Hi rất không hiểu.

Cái tên này rõ ràng đã tiếp cận Tạo Hóa, lại lùi một bước vào thời khắc mấu

chốt.

Thần khu của Vũ Gia đúng là rất mạnh, nhưng muốn leo lên con đường Tạo

Hóa, thì sao có thể so với bản thể của mình?

Âm Thần – Nguyệt Hi đến giờ vẫn còn thấy hối hận thì hấp thu nguyên chất của

Bàn Cổ.

Đây là trở ngại lớn nhất trên con đường Tạo Hóa của nàng.

“Đương nhiên là đáng giá.”

Thần Bàn Nhược bật cười: “Những nguyên chất kia, phần lớn đều là của nàng.

Đáng tiếc là thiên tư của ta quá kém, nhưng năm nay không có quá nhiều tiến

bộ, tự ngưng tụ được quá ít nguyên chất, không thể giúp nàng quá nàng.”

Hắn lập tức nhìn Nguyệt Hi với ánh mắt cảm kích: “Còn không cảm ơn âm

Thần bệ hạ, ngươi đã tuân thủ hứa hẹn.”

“Đây là ta nợ ngươi, bây giờ đã thanh toán xong.”

Âm Thần – Nguyệt Hi chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng thực lực

của vợ chồng Sở Hi Thanh bây giờ, đã vượt xa dự liệu của ngươi. Ngươi không

lo lắng, vị nghĩa tỷ kia của ngươi sẽ chết trong tay Sở Hi Thanh và những Tổ

thần kia sao? Đặc biệt là vị tỷ tỷ kia của ta, nàng đang cực kỳ tức giận.”

“Sở Hi Thanh?”

Thần Bàn Nhược nhìn về phía phàm giới: “Ta không lo lắng, Sở Hi Thanh và

Thạch Thần chắc chắn sẽ không giết nàng, tuyệt đối không.”

Nhưng mà sắc mặt của hắn lại có chút âm u.

Thần Bàn Nhược vốn tưởng rằng âm Thần – Nguyệt Hi sẽ nghi hoặc với câu

nói này, nhưng trên mặt Nguyệt Hi lại lộ ra vẻ thoải mái.

“Thì ra là vậy, vì thế nên ngươi căn bản là không có chân linh hoàn chỉnh của

Thiên đế đời đầu, Thiên đế đời đầu căn bản là không chân chính phục sinh đúng

không?”

“Vì vậy ngươi mới cần Bổ Thiên Thạch? Vì thế nên bộ phận chân linh bị thay

thế của con gái Đế Oa vẫn tồn tại trên thế gian này, ngươi không dám giết nàng,

chỉ có thể dốc hết sức khống chế nàng! Để ta đoán xem nàng là ai nào…”

Hai mắt Thần Bàn Nhược nhất thời co lại.

Hắn cảm giác nữ nhân này quá khôn khéo, làm người ta ghét!



Dưới phàm giới.

Chiến sự nơi này đã kết thúc, ánh sao đã biến mất, ‘Thiên đế đời đầu’ cũng

chẳng biết đi đâu.

Sở Hi Thanh tay đè đao, nhíu chặt lông mày nhìn Thổ Đức Tinh Quân đang

chữa thương.

“Tinh Quân!” Sở Hi Thanh cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, giọng nói trầm

thấp: “Ngươi tốt nhất là cho ta một lời giải thích.”

Các thần hệ Thổ dù là minh hữu mà hắn cố gắng tranh thủ, nhưng Sở Hi Thanh

bây giờ vẫn không nhịn được mà tức giận.

Hắn vốn cho rằng có thể giải quyết Thần Bàn Nhược và các thần Hỗn Độn

trong trận chiến này.

Sở Hi Thanh thậm chí còn cân nhắc đến Đế Oa, đã chuẩn bị đánh nát nguyên

thần của Thiên đế đời đầu, và bảo lưu thần khu lại.

Kết quả Thổ Đức Tinh Quân ngăn cản, làm cho mọi việc thành xe cát dã tràng.

Sở Vân Vân cầm trường thương, khí cơ cũng rất âm lãnh.

Đôi mắt xanh lam của nàng ẩn chứa hàn mang, rõ ràng là đã giận không nhịn

nổi.

Thổ Đức Tinh Quân nghe vậy thì lại cười khổ, đao ý kia của Sở Hi Thanh cũng

không dễ cản như vậy.

Một đế quân có thần khu gần 800 trượng như hắn, vậy mà cũng không cản

được.

Hắn thở dài một tiếng: “Ta ra tay ngăn cản, là vì tiểu muội thỉnh cầu.”

“Tổ thần?” Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, quay đầu nhìn quan tài đá.

Hắn khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

Hắn không thể tin, đường đường là Tổ thần nhân tộc mà lại có lòng dạ mềm yếu

như vậy?

“Nàng nói đó không phải Thiên đế đời đầu Thần Chân Như chân chính, ít nhất

cũng không phải hoàn chỉnh.”

Sắc mặt Thổ Đức Tinh Quân nghiêm túc: “VỊ kia có ít nhất một nửa chân linh

của ấu nữ nàng. Nửa còn lại mới bắt nguồn từ Thần Chân Như, mà một nửa của

Thần Chân Như lại thiếu sót rất nhiều, thậm chí có thể nói là mười không còn

một.”

“Chỉ là chân linh của vị Thiên đế đời đầu kia mạnh mẽ hơn, lại do Khi Thiên

Vạn Trá của Thần Bàn Nhược đã giả tạo trí nhớ của Thần Chân Như, cho nên

Thiên đế đời đầu mới chủ đạo bộ thần khu này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play