Cũng đúng lúc này, Sở Hi Thanh cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng tuyệt

vọng đến cực hạn của Vọng Thiên Hống.

Nó đã dốc hết tất cả, hầu như hút sạch của Kiến Nguyên đế và Chập Long, lại

vẫn không thể trả nổi cái giá cho việc nghịch chuyển âm dương.

Sở Hi Thanh mỉm cười: “Xem ra là xong rồi!”

Hắn vừa dốc sức cải tạo Khư Hạch, vừa phân ra chút tâm thần, ném một phần

khế ước qua đó.

Có lẽ con Vọng Thiên Hống kia còn đau đớn và tuyệt vọng hơn so với hắn dự

tính.

Con súc sinh này vô thức tóm chặt lấy đường sinh cơ cuối cùng, lại như người

sắp chết chìm nắm được cọng rơm cuối cùng.

Sở Hi Thanh vừa ném khế ước qua, Vọng Thiên Hống chẳng những không hề

chống cự, thậm chí còn không thèm nhìn kỹ.

Nó mượn Kiến Nguyên đế, cố gắng truyền ý niệm đến, rất sợ Sở Hi Thanh từ

chối.

“Như vậy tiếp theo thì sao?”

Lục Loạn Ly có chút phản đối hành vi này của Sở Hi Thanh.

Nàng vẫn mượn lực lượng của Thần Phổ Chiếu, quan sát tình hình bên mộ Cơ

Dương: “Ta thấy Thần Bàn Nhược tất có hậu chiêu, nếu ngươi cho Vọng Thiên

Hống long khí, rất có thể sẽ làm áo cưới cho người khác.”

Bên kia, Thánh hoàng đời thứ ba vẫn đang dốc sức giao thủ với Thần Bàn

Nhược.

Còn có rất nhiều hóa thể của thần linh đang dốc sức vây quét Vọng Thiên Hống

đời đầu.

Thần Phổ Chiếu vẫn chiếu rọi toàn bộ cảnh tượng nơi đó đến trước mắt họ.

Lúc này, Vọng Thiên Hống đời đầu đã cực kỳ chật vật.

Các thần cũng đã dốc hết sức lực để hủy biệt cái vũ khí này.

Con dị thú đầu rồng thân chó này đã bị bọn họ chém thành mấy đoạn, gần như

thoi thóp.

Mấy vị Tổ thần lại xé rách chín tầng mây xanh, làm cho Lôi Thần – Thiên Bá

đánh Đô Thiên thần lôi xuống phàm giới, tru diệt mỗi một phần máu thịt của

Vọng Thiên Hống.

Lúc này, Bạch Tiểu Chiêu và tiểu Tóc Húi Cua đã nhảy lên đầu vai của Sở Hi

Thanh, cả hai đều rất không vui.

Một cái Bạch Tiểu Chiêu (tiểu Tóc Húi Cua) cũng đã đủ rồi, bọn họ không

muốn có thêm một con linh sủng nữa.

Lúc này, Sở Vân Vân lại lắc đầu: “Ai nói nhất định phải cho nó long khí?”

Nàng đã nghĩ rõ ràng, biết biện pháp chỉ thắng không thua mà Sở Hi Thanh nói

là cái gì.

Lục Loạn Ly không khỏi nhíu mày liễu.

Ký khế ước với Vọng Thiên Hống rồi, sao có thể không cho long khí? Đây

không phải là làm trái với khế ước sao?

Sở Hi Thanh cho Vọng Thiên Hống điều kiện hà khắc hơn nữa, thì cũng không

thể không trả giá đắt.

Nàng lập tức nghĩ đến điều gì, bừng tỉnh nói: “Thì ra là như vậy! Nếu vậy, thì

đúng là chỉ thắng không thua.”

Thanh Long Tinh Quân mở mắt ra, cảm khái nói: “Bệ hạ không chỉ dùng thân

thể của mình để làm nghi thức Nhai Tí, mà còn lấy cảnh ngộ cực khổ của toàn

bộ nhân tộc để làm hạt nhân cho nghi thức Nhai Tí này. Khí phách rộng lớn

không ai bằng. Con rồng ngu xuẩn kia chỉ muốn ngươi thu phục Vọng Thiên

Hống, mà không nhìn thấy điểm này.”

Sở Hi Thanh bật cười, tay đè Huyết Nhai thần đao bên hông.

Hắn cần gì phải thu phục Vọng Thiên Hống chứ?

Con súc sinh này không chỉ phá hủy tất cả nỗ lực phục hưng nhân tộc của

Huyền Hoàng thủy đế, mà còn khiến ngàn tỷ nhân tộc chôn thây dưới thi độc.

Con thú này có tài cán gì mà đòi làm linh sủng của hắn?

Dù hắn muốn lấy đạo của các thần để trị các thần, nhưng cũng không cần dùng

phương thức này.



Cùng lúc đó, Cuồng Kiếm – Phong Tam đã tiến vào nơi sâu xa nhất trong hoàng

cung Vọng An.

Nửa khắc trước, hắn đã nhận được lệnh do Thần Phổ Chiếu truyền đạt.

Khi đó Phong Tam còn ở ngoài thành, dẫn hai vị Bạch Linh Hi đi tìm kiếm và

lục soát manh mối liên quan đến thi quân.

Bọn họ tìm được một hang động cực kỳ khổng lồ ở phía nam thành Vọng An,

bên trong rất phức tạp, lại tràn ngập âm khí.

Ba người chỉ tìm tòi một con đường bên trong này, đã tìm thấy mấy ngàn con

độc thi và thi thú.

Phong Tam đoán, trong này rất có thể là nơi Kiến Nguyên đế chế tạo Vọng

Thiên Hống thể phục chế.

Sau khi nhận được tin, hắn lại không do dự, lập tức dẫn hai nữ lao thẳng đến

hoàng cung.

Lúc này, tinh anh của Đại Ninh đã ra hết, hầu như tất cả cao thủ đều theo Kiến

Nguyên đế xuôi nam.

Huống hồ Kiến Nguyên đế đã là mặt trời chiều về tây, chúng bạn xa lánh,

những nhân vật được xưng là ‘đứng đầu’ của Đại Ninh cũng không còn bao

nhiêu người.

Người duy nhất có thể lọt vào mắt Phong Tam, cũng chỉ có Hoàng quý phi,

cũng chính là thần nữ của Thái âm, Trưởng Tôn Binh Quyền.

Trưởng Tôn Binh Quyền cũng không có ý tử chiến, sau khi giao thủ vài chiêu,

lập tức rút khỏi hoàng cung.

Phong Tam cũng tìm thấy thứ mà Chập Long nhắc đến trong thẻ ngọc.

Đó là một đôi găng tay da người màu đen, nó nằm ở chính giữa lầu các, chung

quanh găng tay là ánh sáng đỏ đầy máu tanh.

“Đó là thứ gì?”

Bạch Linh Hi nhìn găng tay này với ánh mắt nghiêm túc: “Đây hình như là Đạo

Thiên chi pháp? Lẽ nào là di hài của Đạo Thần?”

Nàng cảm nhận được linh cơ mạnh mẽ của đôi găng tay da người này.

Đây là một thần khí cấp độ Vĩnh Hằng hạ vị, tài liệu là hai tay của một thần

linh, khí cơ lại tương đối loạn, còn có huyết sát cực nồng.

Nhưng thứ khiến Bạch Linh Hi kinh ngạc, lại là thiên quy Đạo Thiên của nó.

Ngày xưa, Thiên đế đời đầu nắm giữ Thâu Thiên chi pháp, cũng tăng nó đến

tầng thứ năm thiên đạo, không chỉ có thể ăn cắp bất cứ sự vật gì trong thiên địa,

thậm chí còn có thể thâu thiên hoán nhật, cực kỳ thần kỳ.

Mà khoảng 19 vạn năm trước, có một nam tử nhân tộc tên là Thiên Thác, đã

nắm giữ thiên quy Đạo Thiên, không chỉ có sự thần kỳ của Thiên Thiên chi

pháp, mà còn có thể cướp đoạt quyền khống chế thần khí của các thần linh khi

đang chiến đấu, thậm chí cướp cả lực lượng thiên quy của bọn họ, bá đạo đến

cực điểm.

Thời điểm mạnh nhất, thực lực của người này đuổi sát đế quân, may mắn cho

các thần là tâm trí của hắn kém cỏi, không chỉ kém xa Táng Thiên, mà cũng

không bằng Lê Tham và Tử Vũ.

Sau khi hắn đăng thần, các thần đã liên tục huyết tế, cuối cùng để người này

nhập ma.

Sau đó Táng Thiên không đành lòng nhìn thấy Đạo Thần – Thác Thiên trở

thành đồ chơi trong tay các thần, liền đích thân ra tay giết hắn.

“Đôi găng tay này chính là Chập Long luyện chế thành. Cũng chính là vật môi

giới để Kiến Nguyên đế trộm lấy thiên phú huyết mạch của bệ hạ và hoàng hậu

nương nương.”

Phong Tam đi đến trước đôi găng tay: “Bệ hạ dặn dò ta, để ta dùng đôi găng tay

này, trộm lấy một vài thứ từ chỗ bệ hạ.”

Hắn cảm thấy câu này có chút không thích hợp, hơi suy ngẫm: “Chắc hẳn là

đổi, đổi thiên phú huyết mạch mà Kiến Nguyên đế đã trộm thành những thứ

khác, ví dụ như một phần khế ước nào đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play