“Phong tiên sinh.”

Phong Tam hơi thất thần ở phía xa xa, lúc này lại rùng mình một cái, ôm quyền:

“Bệ hạ, có thần.”

Sở Hi Thanh hơi gật đầu: “Ngươi mang theo hai vị Long vệ này của ta, lấy thân

phận sứ giả Đại Luật để đến thành Vọng An, danh nghĩa là phụng lệnh ta, giám

sát tên cẩu hoàng đế kia giải phong ấn cho Đế Oa, đồng thời điều tra chuyện

Vọng Thiên Hống và thi quân dưới trường Kiến Nguyên đế, tránh cho bắc vực

gặp thi tai.”

“Hai chuyện này cũng cần chiêu cáo thiên hạ, ta sẽ phát chiếu thư, mời Thiên

Cơ lão nhân phối hợp với ngươi. Mấy vị tông chủ và cao thủ của các tông phái

cũng sẽ chạy đến thành Vọng An.”

Hắn vừa nói vừa viết một tấm chiếu thư, lại dùng ngọc tỷ đóng dấu, sau đó để

Kiếm Tàng Phong đóng dấu nội các.

Sở Hi Thanh đưa chiếu thư cho Phong Tam: “Phong tiên sinh, ngươi biết nên

làm thế nào chứ?”

“Đã rõ!” Trong mắt Phong Tam hiện lên một vệt u quang: “Xử lý tất cả chuyện

liên quan đến Vọng Thiên Hống và thi quân! Ta nhất định sẽ thay bệ hạ dọn dẹp

thành Vọng An. Kẻ ngăn cản, chém!”

Kiến Nguyên đế có thể đi giải phong ấn cho Đế Oa, nhưng thi quân và Vọng

Thiên Hống thì không được phép xuất hiện.

Giải phong cho Đế Oa là đại nghĩa của nhân tộc, đề phòng thi tai, cũng là đại

nghĩa của nhân tộc.

“Đúng!” Sở Hi Thanh không khỏi cười ha ha, lập tức nhìn hai Bạch Linh Hi:

“Phong tiên sinh đi một mình là không đủ, việc này còn cần hai vị quan tâm

nhiều hơn. Nếu các ngươi làm việc thỏa đãng, trẫm sẽ ban thưởng cho các

ngươi một bộ phận long khí để tu hành. Ừm… mỗi ngày sẽ có chừng này, kéo

dài một tháng.”

Sở Hi Thanh còn cố ý triệu hoán ra một đoàn long khí, quơ quơ trước mặt bọn

họ.

Hai Bạch Linh Hi đều đang chấn động vì chuyện của Thần Phổ Chiếu.

Khi các nàng trông thấy đoàn long khí kia, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Một người sờ sờ bụng mình, một người thì ngẩng đầu nhìn trời.

Tâm tư của bọn họ khác nhau, nhưng đều chân thành thi lễ: “Thần không dám!

Lần này đến thành Vọng An, chắc chắn sẽ làm bệ hạ hài lòng.”

Sở Hi Thanh lại đưa mắt nhìn sang Sở Mính: “Sở Mính, trẫm cho phép ngươi

điều động tất cả tài nguyên, tất cả nhân lực của Đại Luật, bắt lấy tất cả dòng dõi

trực hệ của Thủy Thần và Hỏa Thần. Chuyện này do Vân Vân tọa trấn, ngươi

thi hành.”

Chuyện giết người nhuốm máu, có Sở Mính đi làm, phu nhân nhà mình chỉ cần

ngồi xem, uống chút trà là được.

Chỉ cần mấy vị Tổ thần và đế quân kia không ra tay, Sở Mính có thể ứng phó tất

cả nhân vật còn lại ở Trung Thổ.

Hiện giờ, dù là Vĩnh Hằng hạ vị thì cũng không chiếm được thượng phong

trước mặt Sở Mính.

Sở Vân Vân âm thầm suy đoán.

Băng Thần – Huyền Đế, Hư Thần – Xa Nguyên… những Tổ thần này đều có rất

nhiều dòng dõi trực hệ, bọn họ sẽ không để ý khi vài người chết.

Nhưng Hỏa Thần – Diễm Dung và Thủy Thần – Thiên Công thì lại khác.

Các ngươi dám huyết tế nhân tộc, vậy ta cũng giết sạch dòng dõi trực hệ của các

ngươi.

Nàng nhíu mày liễu, ngờ vực nhìn Sở Hi Thanh: “Ta chỉ phụ trách chuyện

này?”

“Sao có thể?” Sở Hi Thanh bật cười: “Át chủ bài phải dùng ở thời điểm mấu

chốt, trước lúc đó, ngươi giúp ta nhìn vào tứ đại Thi tổ.”

Sở Vân Vân là sức chiến đấu mạnh nhất ở phàm giới bây giờ, Sở Hi Thanh làm

sao có thể không cần?

Chỉ là chuyện tiếp theo, không cần đến Sở Vân Vân.

Lục Loạn Ly vốn cảm thấy khá thất vọng.

Nhưng nàng cũng biết, bây giờ không phải thời cơ tốt để chinh phạt Đại Ninh.

Khi nàng nghe đến đây, lại bắt đầu phấn chấn: “Vậy ta thì sao?”

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, ngươi tốt nhất là ở nhà, không làm gì cả.

Nhưng hắn biết tính cách của Lục Loạn Ly, nàng tuyệt đối không nghe lời.

Sở Hi Thanh nghĩ một chút, vẫn thầm cười khổ nói: “Kiếm sư huynh, mời

huynh về Tần Hoài trấn thủ. Còn Loạn Ly, ngươi đồng hành với ta.”



Nửa ngày sau, ánh mắt Lục Loạn Ly ác liệt như đao, lạnh lùng nhìn Sở Hi

Thanh.

Ánh mắt sắc bén này tựa như là muốn lột da Sở Hi Thanh ra vậy.

Bởi vì thời khắc này, bọn họ đang đứng trên chín tầng mây của một nơi nào đó

tại Trung Thổ, mà âm Hậu – Tư Hoàng Tuyền lại đứng cách đó không xa.

Lục Loạn Ly nghĩ thầm, tốt lắm, bảo sao Sở Hi Thanh lại bất đắc dĩ khi dẫn

nàng đi theo, còn không muốn cho Vân Vân tỷ đi theo, hóa ra là mục đích ở

đây.

Bạch Tiểu Chiêu nằm nhoài trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh cũng không còn vẻ lười

biếng nữa.

Trong mắt nàng ngậm lấy tinh quang.

Tình hình rất khả nghi nha, nhất định phải báo chuyện này cho Vân Vân tỷ và

Tố Y tỷ.

Sở Hi Thanh thì lại rất bất đắc dĩ.

Hắn đã đoán được tình cảnh này, cho nên mới muốn để Lục Loạn Ly ở nhà.

“Phía dưới chính là lối vào Minh Hải U Đô.”

Đó là Thanh Điểu Tinh Vệ, nàng vẫy cánh chim nói: “Thời đại viễn cổ, Minh

Hải U Đô thật ra là một tòa ngục giam, cửa ra vào chỉ có ở Hoàng Tuyền.

Nhưng những người có máu thịt và long khí dày như bệ hạ là không thể vào

được.”

Tư Hoàng Tuyền cũng gật đầu: “Sau đó ta và dì sẽ cưỡng ép mở một đường, bệ

hạ đi theo sau là được.”

Trong mắt nàng cũng ngậm lấy vẻ nghi hoặc, không hiểu tại sao Sở Hi Thanh

lại gọi nàng tới đây.

Nhưng trong lòng Tư Hoàng Tuyền vẫn rất vui mừng.

Thời điểm này, Tinh Vệ và Tư Hoàng Tuyền đều không thể tiến vào phàm giới,

bọn họ và hai người Sở Hi Thanh còn cách một lớp màng.

Nhưng nơi bọn họ cần đến, lại là Minh Hải U Đô.

Minh Hải U Đô tuy ở trong phàm giới, nằm phía dưới mặt đất, nhưng lại không

bị hạn chế bởi chín tầng mây xanh.

Tuy nhiên, nơi đó là nơi thiên quy Tử Minh mạnh nhất, cũng không phải thần

linh bình thường có thể tùy ý ra vào.

Sở Hi Thanh ôm quyền thi lễ: “Hai vị, xin mời!”

Minh Hải và U Đô, ban đầu là vị trí thiên đình giam giữ âm linh.

Tại thời đại viễn cổ, một ít Cự linh tử vong thì âm linh bất diệt, nằm trong trạng

thái không sống không chết.

Bọn họ thường ngậm lấy chấp niệm và lệ ý rất lớn, thường xuyên quấy phá và

làm ác trong phàm thế.

Đặc biệt là khi các thần Bàn Cổ thảo phạt các thần Hỗn Độn, chế tạo ra rất

nhiều ác linh làm loạn thiên địa.

Các thần liền liên thủ lại, cải tạo lòng đất Minh Hải, tạo ra một tòa U Đô, dùng

để giam giữ ác linh.

Thiên đế đời thứ tư Đông Hoàng, còn sắc phong Hoàng Phụ Thôn Tà Thần, phụ

trách tuần tra thiên đại, nuốt tà linh trong thế gian, đưa đi Minh Hải U Đô giam

giữ.

Sau đó, âm linh trong Minh Hải U Đô càng ngày càng nhiều, Thiên đế đời thứ

năm Thần Hạo lại sắc phong một đứa con trai làm Minh Đế, trở thành chủ của

Minh Hải U Đô.

Không thể không nói, tướng ăn của nhân tộc khi đó đúng là rất khó coi.

Hôm nay, Sở Hi Thanh sở dĩ mời Tư Hoàng Tuyền đến đây, chính là vì thi thể

của thiên đế đời thứ sáu và thứ bảy đang nằm trong Minh Hải U Đô.

Nguy cơ của lần này là gì? Đương nhiên là lực lượng.

Là vì lực lượng của bọn họ còn chưa đủ, không đủ để ứng phó với hoàn cảnh

khốn khó bây giờ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play