Vô Thiên Hắc Ngục, Lục Loạn Ly nhìn về phía cây Thạch hòe, cũng cảm thấy

hoảng sợ.

“Nam Cực Tinh Quân?”

Nàng không ngờ sẽ gặp được vị Nam Cực Tinh Quân này ở tầng sâu nhất trong

Vô Thiên Hắc Ngục.

Còn cả người áo đen không thấy dung mạo kia là ai?

Nàng cảm thấy khí tức của người này cũng rất nguy hiểm, không kém hơn Thần

Ba Tuần.

Lục Loạn Ly lập tức lùi về sau, trở lại căn nhà đá kia.

Nàng biết căn nhà đá này có thể ngăn cản uế khí, mà còn cực kỳ cứng rắn.

Chỉ cần mình lùi vào trong, không chỉ không cần lo lắng về uế khí, mà còn có

thể chống đỡ thần lực của kẻ địch.

Bằng không mình sẽ trở thành trói buộc của Sở Hi Thanh và Thanh Long Tinh

Quân.

Lục Loạn Ly lại ném 36 tòa mâm ngọc ra bốn phương tám hương, đồng thời kết

ấn, một vòng lại một vòng phù văn huyền ảo lan tràn ra ngoài, bao trùm lại căn

nhà đá này.

Đây là một loại thủ đoạn bày trận nhanh, mượn những trận bàn chế tạo từ trước,

Lục Loạn Ly có thể trong khoảnh khắc hoàn thành một trận pháp quy mô cỡ

trung.

Nàng muốn hoàn toàn nắm giữ căn nhà đá này, coi nơi này là ‘pháp đàn’ của

bản thân.

Sở Hi Thanh lại cười nhìn hai người trước mắt: “Hai vị đến thật không đúng

lúc.”

Hết lần này đến lần khác, lại đến vào lúc hắn chuẩn bị lên cấp.

Khi Sở Hi Thanh nói chuyện, quanh người hắn lại sinh ra nhiều đao cương như

gương bạc hơn, từng mảng từng mảng khuếch tán ra không gian chung quanh.

Phạm vi bao trùm của Thần Ý Cấm Nguyên đã mở rộng từ một dặm đến 100

dặm.

Sở Hi Thanh vốn không làm được như vậy.

Nơi này là khu vực uế khí dày đặc, Sở Hi Thanh bị ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng đao linh của Huyết Nhai thần đao lại rất cố gắng, khiến cho uy lực của

Thần Ý Xúc Tử Đao tăng mạnh.

Cùng lúc đó, giữa hắn và hai người Nam Cực Tinh Quân chợt nổ ầm ầm.

Đó là Thanh Long Tinh Quân ra tay, đánh nát tay gỗ khổng lồ của Nam Cực

Tinh Quân.

Trong lúc nhất thời, vô số cương lực tràn ra bốn phía, khiến tất cả vật chất

chung quanh đều tịch diệt.

Nhưng nơi sâu nhất trong Vô Thiên Hắc Ngục lại không có gì cả. Cái gọi là mặt

đất nơi này, thật ra là do lượng lớn uế khí đọng lại mà thành.

Theo cương lực xung kích, những uế khí này lập tức cuộn lên, hóa thành một

mảnh sương khỏi màu vàng cực kỳ tanh hôi và bẩn thỉu, bao phủ mấy chục dặm

quanh đây.

“Mạnh Chương thần quân?”

Nam Cực Tinh Quân hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại cười gằn: “Xem ra ngươi

khá may mắn, là thuật sư nhân tộc này đúng không? Thế mà lại có thể dùng

Mộng Huyễn chi pháp để giúp ngươi thoát khỏi cái vỏ rùa đen kia.”

Thì ra là vậy, bảo sao mười mấy vị thần hoang dã có thực lực không kém lại tử

vong trong nháy mắt.

Tất cả những tay thợ săn gặp mặt Sở Hi Thanh trong Vô Thiên Hắc Ngục này,

không có ai có thể sống quá một phần trăm cái hô hấp.

“Chê cười rồi, Thanh Long một cây làm chẳng nên non, chỉ có thể dùng cách đó

để bảo toàn tính mạng. Cuối cùng cũng coi như là còn sống, may mắn nhìn thấy

Nhân hoàng bệ hạ của 1200 vạn năm sau.”

Thanh Long Tinh Quân hờ hững, không buồn không giận, bình tĩnh nhìn cây

Thạch hòe sau lưng Nam Cực Tinh Quân: “Trái lại thì Thần Thiên Hòe ngươi

lại rất không ổn, không chỉ mất ngôi sao của mình, mà ngay cả cây Thạch hòe

này cũng đang khô héo suy kiệt. Ngươi còn không tiết chế thần lực, vậy cách

chết không xa.”

Tại chỗ này, Nam Cực Tinh Quân không dám trắng trợn hấp thu nguyên linh

thiên địa, hắn chỉ có thể dùng toàn lực để thôi pháp mệnh nguyên và thần lực

của bản thân.

Vấn đề là bây giờ, hắn đã không phải là chủ của sao Nam Cực, mệnh nguyên và

thần lực đều có hạn.

Lúc này, Thần Thiên Hòe lại nhíu mày, nhìn Sở Hi Thanh với vẻ thù hận: “Đây

lại là Thần Ý Xúc Tử Đao kia của ngươi?”

Hắn phát hiện mình hoàn toàn không cảm nhận được nguyên linh thiên địa

chung quanh.

Lúc trước hắn còn có thể mượn đặc tính của sinh linh hệ Mộc, liều lĩnh hấp thu

một ít nguyên linh ở chung quanh, sau đó tịnh hóa và sử dụng.

Nhưng bây giờ, hắn lại không cảm ứng được dù chỉ một chút.

Sở Hi Thanh thì lại không thèm để ý, hắn liên tục phát lực, muốn mở phong ấn

của bình ngọc trong tay.

Bảo quản thần vật đương nhiên không phải chuyện nhỏ, phong ấn ở bình ngọc

cũng rất mạnh.

Vì vậy dù Sở Hi Thanh biết pháp môn giải phong ấn, thì cũng cần phí chút thời

gian.

Nhưng vào lúc này, một đạo bóng roi màu đen bỗng nhiên đánh đến phía sau

hắn.

Đó là một cái thần khí hình roi dài, đối phương sử dụng một loại thần thuật

tương tự với pháp Thiên Cương ‘Tiên Sơn Di Trạch’.

Sở Hi Thanh lập tức nhận ra thân phận của kẻ này… chính là vị ‘Quần Sơn Xã

Tắc chi thần’ kia, Thiên Xã Tinh Quân – Thần Cú Long!

Chiếc mũ trên đầu hắn đã bị sóng khí đánh văng, để lộ ra khuôn mặt dữ tợn và

tràn đầy thù hận, sát ý.

Tại cuộc chiến ở Thái Vi Viên mấy năm trước, hắn không chỉ mất cơ hội cướp

đoạt di sản của Thái Vi Viên, mà hóa thân cũng chết trong tay của Sở Vân Vân

và Sở Hi Thanh.

Sau đó Sở Hi Thanh lại sáng tạo triều Đại Luật, rồi liệt Thiên Xã Tinh Thần -

Thần Cú Long vào hàng tà thần.

Chuyện này khiến hắn bị đả kích nặng nề, thậm chí còn hơn cả trận chiến Thái

Vi Viên.

Hắn là một trong số ít thần linh có thể trắng trợn tuyên dương tín ngưỡng ở

nhân tộc Thần Châu, cũng dựa vào hương hỏa và nguyện lực của nhân tộc.

Mà bây giờ, vị Nhân hoàng có danh vọng cực cao trong nhân tộc này, lại phủ

định hắn.

Thần Cú Long dù thế nào cũng không để người này sống sót trở về, hắn cũng

cảm thấy bình ngọc trong tay Sở Hi Thanh có vấn đề, điều này làm cho tâm linh

của hắn cảnh báo. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play