“Chắc là Thanh Long, là Thanh Long – Mạnh Chương chân chính!’

Sở Hi Thanh quan sát bảo châu, suy tư nói: “Đây là mới đầu nguồn sức mạnh

của Thương Long, hắn mượn thứ này để rút lực lượng từ trong cơ thể Thanh

Long Tinh Quân. Nhưng bản thân bảo châu này cũng không phải vật phàm, chỉ

là không biết là thứ gì.”

Sau khi nói xong, ánh mắt của hắn hơi do dự, rồi bắt đầu tụ lực.

Khoảng ba cái hô hấp sau, Sở Hi Thanh đột nhiên chém một đao vào bảo châu.

Thanh Long – Mạnh Chương là đệ đệ của Ứng Long đời thứ hai.

Hắn vốn cũng có thân thể Ứng Long, lại chủ động dung hợp với Mộc pháp và

lực lượng Sinh Mệnh, trở thành Thanh Long.

Đây là minh hữu kiên định nhất của nhân tộc.

Nếu Sở Hi Thanh gặp được, tự nhiên muốn dốc sức giúp vị này thoát thân.

Tuy nhiên, một đao của hắn lại không tạo nổi một vết xước trên bảo châu.

Sở Hi Thanh không khỏi giật mình.

Hắn bây giờ tuy đã không thu thập được địch ý và sát niệm, nhưng một đao này

tuyệt đối có trình độ cấp Gần Thần.

Sở Hi Thanh không ngờ một đao như vậy, mà còn không thể tạo ra dù chỉ là

một vết xước.

Hắn lập tức nghĩ đến, thứ này chính là rơi ra từ người Mộc Long.

Một cái thần khu cấp bậc chuẩn đế quân nổ tung, mà cũng không thể làm gì

viên bảo châu này, từ đó có thể thấy nó kiên cố đến mức nào.

Sở Hi Thanh đã dự cảm được, mình muốn thả Thanh Long bên trong ra ngoài,

chỉ sợ là không dễ dàng.

Sở Hi Thanh nghiên cứu một lát, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Trong bảo châu có cấm chế cực mạnh, khiến cho hắn không thể câu thông với

Thanh Long ở bên trong.

Xem ra chỉ có thể chờ đến khi ra ngoài, lại hỏi Thánh hoàng đời thứ ba và Mộc

Kiếm Tiên, xem bọn họ có biện pháp nào không.

Nhưng khi hắn chuẩn bị cất bảo châu màu xanh này đi.

Lục Loạn Ly bỗng nhiên nơi: “Ngươi đưa ta xem thử.”

Sở Hi Thanh liền đưa qua.

Hắn hiện lên vẻ chờ mong: “Loạn Ly, ngươi có cách phá cấm chế bên trong?

Cẩn thận, thứ này giãy dụa rất mạnh, hơi không cẩn thận là sẽ trốn đi.”

Ly nhi của hắn tuy có lúc không quá đáng tin, nhưng lại là thuật sư thiên tài,

thiên phú chỉ đứng sau Sở Vân Vân.

Nếu lúc nãy không có một búa kia của Lục Loạn Ly, thì tình hình của hắn bây

giờ đã nguy hiểm hơn gấp mười lần.

Lục Loạn Ly không trả lời ngay, nàng quan sát bảo châu này một lát, sau đó lắc

đầu nói: “Cấm chế này cực mạnh, chắc là thần lực cấp bậc nửa bước Tạo Hóa,

ta cũng không thể làm gì. Có điều…”

Nàng hai tay bắt quyết, đồng thời nhắm mắt lại.

Khí tức của Lục Loạn Ly chợt biến hóa, trở nên sâu thẳm và an bình.

Sở Hi Thanh nhướng mày lên.

Đây là nhập mộng?

Hắn cảm nhận được lực lượng Mộng Ảo.

Lục Loạn Ly đang thử lẻn vào giấc mơ của Thanh Long.

Sở Hi Thanh kiên trì chờ đợi, khoảng tầm một khắc sau, rốt cuộc cũng nhìn thấy

Lục Loạn Ly mở mắt ra.

Trong mắt nàng chứa vẻ vui mừng: “Xong rồi!”

Trong khoảnh khắc này, vô cùng vô tận mây khói và lực lượng mộng ảo hội tụ

lại nơi này, hình thành một con cự long dài 780 trượng.

Con cự long này giống hệt bóng rồng bên trong bảo châu, dùng đôi mắt vàng

óng nhìn ngó bốn phía.

Sở Hi Thanh mừng rỡ không thôi, âm thầm cho Lục Loạn Ly một like.

Lấy mộng cảnh câu thông với Thanh Long, lại dùng lực lượng mộng ảo để

ngưng tụ thân thể Thanh Long… đây quả thực là ý nghĩ của thiên tài.

Thanh Long liếc mắt nhìn bốn phía xong, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ và khó

hiểu: “Đây là nơi nào?”

Ánh mắt của hắn lập tức dừng lại trên người Sở Hi Thanh.

“Ngươi lại là người nào?”

Sở Hi Thanh thì nghiêm túc khom người với Thanh Long Tinh Quân: “Vãn bối

nhân tộc Sở Hi Thanh, gặp qua Mạnh Chương thần quân.”

Sau khi hành lễ xong, Sở Hi Thanh liền ngẩng đầu nhìn nhau với Thanh Long

Tinh Quân: “Đây là Vô Thiên Hắc Ngục, là nhà giam do các Tổ thần và đế quân

liên thủ tạo thành, dùng để giam giữ Thần nghiệt. Mà hiện giờ, thiên đế đời thứ

chín đã ngã xuống khoảng 1300 vạn năm.”

Sở Hi Thanh không biết Thanh Long Tinh Quân bị phong ấn từ bao giờ, vì vậy

cũng giải thích một phen.

“1300 vạn năm? Lại qua lâu như vậy?”

Thanh Long Tinh Quân rõ ràng là rất bất ngờ, đồng tử có hơi tan rã.

Nhưng chỉ một cái hô hấp sau, ánh mắt của hắn lại lăng lệ: “Sở Hi Thanh, ngươi

rốt cuộc có thân phận gì? Ta chẳng những cảm ứng được khí tức của bộ tộc ta

trên cơ thể ngươi, mà còn cảm ứng được tín niệm kính nể và mong đợi của

chúng sinh trên người ngươi, ngươi là thiên đế đương đại? Không đúng, khí tức

quá yếu, còn không bằng một phần vạn của thiên đế đời thứ chín. Nhưng ta có

thể đoán được, thân phận của ngươi tuyệt đối không tầm thường.”

“Chuyện này… vãn bối miễn cưỡng xem như là Nhân hoàng của một nửa Thần

Châu.”

Sở Hi Thanh nói xong thì lại cảm thấy hơi đau đầu.

Nghĩ thầm những từ ngữ như Thần Châu, Nhân hoàng, một nửa…. giải thích thì

rất phức tạp, trong lúc nhất thời là không nói rõ.

Sở Hi Thanh dứt khoát vào đề tài chính: “Thần quân, những chuyện này để sau

lại nói. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là ngươi, không biết hai ta nên

làm gì mới có thể giúp ngươi thoát vây?”

Nếu như vị này có thể thoát vây, như vậy cục diện của Nhân tộc sẽ biến đổi to

lớn.

Trước kia bọn họ chỉ có thể đảm bảo cá chết lưới rách với Thần tộc, khiến Thần

tộc phải rụng răng; bây giờ thì có thể đảm bảo Nhân tộc có thể thủ vững một

góc nhỏ Thần Châu.

Chỉ là hắn còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ và khổ sở trên mặt vị

Thanh Long Tinh Quân này.

Nội tâm của Sở Hi Thanh nhất thời chìm xuống.

Hắn vừa nhìn vẻ mặt của Thanh Long Tinh Quân, liền biết chuyện phá phong

ấn tuyệt đối không đơn giản. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play