Cùng lúc đó, núi Tây Sơn ở thành Vọng An.

Sở Mính đang ‘kiểm hàng’, nàng nhìn ba người bị đóng Trấn Nguyên Đinh

trong quan tài, nhưng vẫn ra sức vặn vẹo này.

Lúc này, ba vị cao thủ này lại đang ngọ nguậy như những con sâu đáng thương.

“Hắn là Sở Như Lai, phụ thân thân ái của ta!”

Khóe miệng Sở Mính cong lên, hiện ra vài phần ý mừng.

Nàng đã đoàn tụ với phụ thân.

Sau ngày hôm nay, nàng sẽ không thấy cô đơn nữa.

Sau đó, ánh mắt Sở Mính lại đảo qua hai cái quan tài khác, đó là Thư Hoài

Thạch và Tần Phùng Tiên, không sai được.

Sở MÍnh không thấy có vấn đề gì.

Hơn nữa, con Chập Long kia tuy ngu xuẩn, nhưng nhân phẩm cũng coi như rất

khá.

Nếu hắn đã đáp ứng, thì sẽ không lừa gạt bọn họ.

Dưới sự bức bách của Chập Long, hai tộc Thạch Linh tộc và Quỷ Xa tộc không

dám không giao Thư Hoài Thạch và Tần Phùng Tiên.

Huống hồ chủ mẫu của bọn họ còn đang ở cách đây không xa.

Nếu như thân phận của Tần Phùng Tiên không đúng, chủ mẫu đại nhân nhất

định sẽ phát hiện ngay.

Sở Mính ngẩng đầu nhìn lên con cự long thủy tinh đang tỏa ánh sáng bảy màu ở

trên không trung.

“Đã kiểm tra xong, là bọn họ không sai, bây giờ ngươi có thể trở về.”

Chập Long lại hơi cau mày: “Ta muốn biết, Đao Quân muốn xử lý bọn họ thế

nào? Ta cũng có một lời muốn mời các hạ chuyển cho Đao Quân, số lượng Siêu

Phẩm nhân tộc chúng ta không so được với Cự linh. ‘Nghi thức’ Nhai Tí của

Đao Quân đã lên đến trình độ cực cao, dù Đao Quân chôn sống bọn họ, thì cũng

chỉ được chút lợi ích nhỏ bé không đáng kể.”

Dưới cái nhìn của hắn, Sở Như Lai kia thì cũng thôi, hắn là một trong những kẻ

đã chôn sống Sở Hi Thanh. Nhưng mà cao thủ như Thư Hoài Thạch và Tần

Phùng Tiên thì lại khác, cứ chôn sống như vậy thì quá đáng tiếc.

“Chủ thượng xử lý bọn họ thế nào, cũng không liên quan gì đến ngươi.”

Sở Mính lập tức nghiêng đầu, nhìn Chập Long với vẻ nghi hoặc: “Lời nói của

ngươi cũng rất kỳ lạ, bọn họ bây giờ còn là người sao?”

“Ta biết!” Đầu rồng của Chập Long hơi cúi xuống: “Ý của ta là dù luyện chế

bọn họ thành thi khôi cũng được, theo ta biết thì Thi Sơn tông có đủ tài nguyên

và pháp môn tương ứng.”

Hắn lại thở dài một tiếng, toàn bộ thân thể hóa thành mây mù, tiêu tan trong

không trung.

Sở Mính lạnh lùng nhìn bầu trời, mãi đến khi cảm ứng được Chập Long kia đã

đến gần thành Vọng An, thì nàng mới thu hồi tầm mắt.

Nàng dùng tay vuốt ve quan tài của Sở Như Lai: “Cha, ngài không cần giãy

dụa, ngài yên tâm, ta đã xin phép chủ thượng, hắn cũng đã hứa sẽ khai ân với

ta.”

“Phương pháp xử lý ngài khác với hai tên kia, chủ thượng không chỉ để ngài đi

theo ta, mà còn mời thuật sư cao siêu nhất để giúp ngài chuyển hóa. Chỉ là quá

trình hơi đau đớn một chút, cũng giống như ta trước kia vậy. Sau này ngươi và

ta có thể cùng nhau hiệu lực cho chủ nhân, cũng coi như là cuộc tội.”

Nhưng lời động viên của nàng lại không có tác dụng gì, Sở Như Lai bên trong

quan tài vẫn giãy dụa kịch liệt.

Tuy rằng Sở Như Lai đã vận dụng toàn bộ lực lượng có thể sử dụng, nhưng vẫn

không thể bức bất kỳ một cái Trấn Nguyên Đinh nào ra ngoài cơ thể.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ phẫn nộ và tuyệt vọng.

Sở Như Lai chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày mình sẽ bị con gái đưa tay vào

quan tài, còn bị luyện thành thi khôi.

Còn cả con Chập Long kia nữa, hắn ngu xuẩn như vậy sao? Lại đi trợ giúp Sở

Hi Thanh vào lúc này.

Lúc trước, khi hắn ở Thiên Ô tộc thì đã mượn lực lượng của bọn họ để hoàn

thành chuyển hóa huyết mạch, lại bị con Chập Long kia giết đến tận cửa, ép

Thiên Ô tộc phải tự tay giao hắn ra.

Đám con hoang ác độc này! Tạp chủng! Nghiệp chướng! Cẩu tặc! Nguyền rủa

bọn họ không được chết tử tế!

Sở Mính không khỏi lắc đầu.

Cũng không phải tử vong thật, chỉ là ngủ một giấc mà thôi.

Ngày xưa, khi nàng bị Kiến Nguyên đế chôn sống ở Tây Sơn này, cha nàng

cũng đã an ủi nàng như vậy.

Còn nữa, hắn không muốn bầu bạn với mình sao?

Nàng vung tay lên, đậy nắp quan tài, đồng thời dặn dò mấy vị Cẩm y vệ của Đại

Luật ở bên cạnh.

“Đóng đinh! Trông coi cẩn thận!”

Bọn họ tự nhiên không xử lý ba người này ở chỗ này.

Nhất định phải trở về quận Tần Hoài rồi mới xử lý.

Trận pháp dành riêng cho Sở Như Lai, cũng chính là cái mồ ở quận Tần Hoài

kia.

Sở Mính lập tức bay lên mà đi, bay đến bên cạnh Sở Vân Vân đang đứng ở

ngoài bảy dặm.

Nàng quỳ một chân: “Nương nương, đã kiểm tra rõ ràng, Chập Long cũng tuân

thủ hứa hẹn của hắn.”

Sở Vân Vân gật đầu: “Nhớ phải nhìn kỹ Sở Như Lai.”

Người này liên quan đến ‘nghi thức’ Nhai Tí của Sở Hi Thanh, nên nhất định

phải coi trọng hơn.

Trước khi luyện chế hắn thành thi khôi, nhất định phải cẩn thận.

Còn về phần hai vị khác, Sở Vân Vân không quá để ý.

Nàng đã không để ý đến Tần Phùng Tiên từ lâu rồi.

Mà khi nàng vừa mới dứt lời, một cánh cửa đen cực lớn trôi nổi giữa không

trung bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Theo tiếng ‘cọt kẹt’, cánh cửa đã mở ra.

Ánh mắt Sở Vân Vân ngưng lại, ba người và đội quân vô địch ở bên trong cánh

cửa mới là thứ nàng coi trọng.

Mà chỉ một lát sau, một bóng người mặc trang thụ văn sĩ, dung mạo thanh tú

xuất hiện ở trước mắt nàng.

“Không có việc gì ta không thể làm, không có phương pháp nào ta không biết,

không có độc nào ta không hiểu, không có cuộc chiến nào ta không chịu nổi!”

Sở Vân Vân nhướng mày liễu: “Ngươi là Tứ Vô Độc Sĩ – Độc Thiên Việt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play