Chu Tước Tinh Quân nhíu mày.

Nàng không thể phán đoán được Lê Tham nói thật hay giả, có phải mình đã

phán đoán sai rồi hay không?

Lê Tham dừng lại bên người Chu Tước Tinh Quân, sau đó đổ rượu vào trong

cái miệng như chậu máu của mình: “Ta đến nơi này là vì tinh quân, thật sự

không ngờ tinh quân sẽ tự mình đến đây vào lúc này, có phải vì Quỷ Túc

không? Cái tên tạp chủng này lại vọng tưởng trở thành ‘Tử quốc chi chủ’, Minh

Ngục tôn sư. Rõ ràng là một con chó, lại có dã tâm tự lập. Hắn có người chủ

thượng như ngươi, cũng thật là có phúc.”

Chu Tước Tinh Quân nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: “Có chuyện nói mau!”

Huyền Hoàng thủy đế tự nhiên nham hiểm giả dối, nhưng Lê Tham này cũng

không kém hơn là bao, một bụng toàn ý xấu.

“Ngươi thật sự không nên đến.”

Khí cơ của Lê Tham bắt đầu biến hóa, toàn thân sắc bén như một thanh thần

binh ra khỏi vỏ.

Giọng nói của hắn lại ác liệt và lạnh lẽo như ngậm lấy lưỡi đao: “Ngươi đến,

khiến cho trận tranh đấu Tử Thần này xuất hiện biến số, mà còn là loại biến số

nhất định phải loại bỏ.”

Biến số?

Chu Tước Tinh Quân tình tĩnh nhìn Lê Tham: “Tất cả mọi người nơi này đều là

biến số, ta có gì khác với bọn họ?”

Lê Tham nở nụ cười, khí tức hơi hòa hoãn lại: “Tinh quân hẳn là không biết lai

lịch của âm Hậu - Thiên Nại Lạc?”

Chu Tước Tinh Quân càng khó hiểu hơn: “m Hậu - Thiên Nại Lạc không phải

một nữ cô nhi xuất thân từ nhân tộc các ngươi sao? Một đời cũng khá là truyền

kỳ!”

“Cũng coi như đúng!”

Lê Tham gật đầu: “Chỉ là một nữ cô nhi bình thường, không thể để cho những

tồn tại như Tinh Vệ, Thần Đồ, Úc Lũy, Xà Cốt Bà, Tu La, Dạ Xoa, La Sát thần

phục nàng, cũng không thể để tam đại quỷ vương như Tây Sơn, Độc Giác, Đại

Lực cam tâm tình nguyện hiệu lực cho nàng.”

Sau đó, hắn không chờ Chu Tước Tinh Quân mở miệng hỏi dò, liền nói tiếp:

“Tinh quân lại có biết chim Cô Hoạch? Ngày xưa, khi tỷ tỷ Cửu Phượng của

ngươi ruồng bỏ thiên đế đời thứ chín thì đã có bầu. Nàng không muốn sinh ra,

liền dùng thuốc sẩy thai, vùng thế giới này liền có chim quỷ Cô Hoạch.”

Chim Cô Hoạch đã tồn tại ở mấy chục vạn năm trước, từng là quỷ thần trứ danh

ở phàm giới.

Nghe đồn nàng ngày bay đêm ẩn, mặc lông chim vào là chim, bỏ lông chim

biến thành cô gái, còn có tên là Dạ Hành Du Nữ, hoặc Câu Tinh và Ẩn Phi.

Chim Cô Hoạch có một sở thích, chính là nuôi dưỡng con của người khác.

Rất nhiều người cho rằng chim Cô Hoạch là một sản phụ khi còn sống, lại có ít

người biết, con Cô Hoạch này thực ra là nữ nhi chưa ra đời của thiên đế đời thứ

chín.

Thế nhân chỉ nói nàng yêu thích cướp con của người khác và nuôi dưỡng, lại

không biết những đứa trẻ được chim Cô Hoạch nuôi dưỡng, đều là những đứa

trẻ bị bỏ rơi.

Những cha mẹ kia không muốn gánh chịu cái danh bỏ rơi con mình, cho nên đã

đẩy cái tội ác tày trời này lên người chim Cô Hoạch.

Chim Cô Hoạch vẫn thủy chung như một, chưa bao giờ để ý.

Cái này bắt nguồn từ chấp niệm của nàng, không cam lòng cà oán hận, còn cả

thiện niệm của nàng.

Vì sao những mẫu thân kia lại nhẫn tâm như vậy, lại muốn vứt bỏ con của

mình?

“Cô Hoạch?”

Sắc mặt Chu Tước Tinh Quân biến đổi, như bị chạm vào nỗi đau.

Nàng lập tức nghĩ tới cái gì đó, con ngươi hơi ro rút lại.

Toàn thân Chu Tước Tinh Quân xuất hiện ‘Nam Minh ly hỏa’, liệt diễm ngập

trời: “Ý của ngươi là, âm Hậu - Thiên Nại Lạc thật ra là Cô Hoạch?”

“Trước kia thì đúng.”

Lê Tham nhìn Chu Tước Tinh Quân với ánh mắt trào phúng: “Nhưng tại 53.000

năm trước, nàng đã trở thành Minh hoàng! Là độc nhất vô nhị trong thiên địa,

lợi hại hơn Chập Long nhiều lắm. Mà ở 20 năm trước, Thiên Nại Lạc lựa chọn

sinh sản dòng dõi, nàng biết nhất định phải là sinh mệnh hoàn chỉnh thì mới có

thể có cơ hội đánh vỡ phong tỏa của các ngươi, chấp chưởng Cửu U Hoàng

Tuyền.”

“Nhưng nàng không giống mẹ của nàng, rõ ràng là có năng lực niết bàn sống lại

trong cơ thể của Tư Hoàng Tuyền, nhưng lại lựa chọn từ bỏ, nàng giao tất cả

mọi thứ của mình cho con gái mà không hề do dự. Tuy nhiên, từ đó về sau,

mạch Phượng Hoàng của các ngươi không thể đản sinh dòng dõi, cũng không

thể niết bàn! Đây là nàng báo thù bộ tộc của các ngươi, rất lợi hại đúng không?

Các ngươi cho rằng cho rằng chuyện này có liên quan đến cái cây kia, nhưng lại

không biết là do nguyên nhân khác.”

Trong mắt hắn ngậm lấy ý sung sướng và sảng khoái, mà còn không thèm che

giấu.

Chu Tước Tinh Quân thì lại không chút do dự, hóa thành một ánh lửa, bỏ chạy

về một phía.

Lê Tham đã chuẩn bị từ trước, sau lưng hắn lập tức hiện ra một cánh cửa cực

lớn, mấy chục cái xích trảo bay ra, tóm lấy Chu Tước Tinh Quân.

Khóe môi Lê Tham ngậm lấy ý cười: “Thế nào? Muốn đi làm thịt cháu gái

ngươi, để cho tên thuộc hạ kia của ngươi kế thừa sức mạnh của nàng sao?”

Chu Tước Tinh Quân cũng đã lộ ra hình thể Chu Tước, ngọn lửa quanh người

hắn lập tức co rút lại, rồi bành trường, nổ tung, che đậy trăm dặm.

“Lê Tham, ngươi cút cho ta!”

Một tiếng kêu to như tiếng chim hót trùng kích bốn phương tám hướng.

Hai mắt Chu Tước Tinh Quân cũng phun ra lửa.

Nàng làm sao có thể đi giết Tư Hoàng Tuyền.

Nếu đứa bé kia chết đi, mạch Phượng Hoàng của bọn họ sẽ đi đến hồi kết.

Ánh mắt của Lê Tham lại lạnh lẽo như băng.

Tạm thời không thể để cho nàng đi qua, làm hỏng kế hoạch của Sở Hi Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play