Mà vương thượng của nàng, một khi thu hồi âm mạch hoàn chỉnh thì sẽ sánh

vai với Vĩnh Hằng thượng vị, thậm chí còn mở địa phủ cho nhân tộc, lùi có thể

phong quốc tự thủ, tuổi thọ mấy chục vạn năm.

Nhân hoàng phàm giới lại không phải Thánh hoàng, há có tư cách sánh vai với

vương thượng của nàng?

Nhưng đây là vương thượng dặn dò, Vu Hàm Nguyệt không thể không vâng

theo.

Sở Hi Thanh đã phát hiện hai vị trí bên trái Tư Hoàng Tuyền từ trước, cũng nằm

trên ngự đài, đặt song song với vị trí của Tư Hoàng Tuyền.

Hắn gật đầu, cùng Lục Loạn Ly đi lên phía trên.

Trong khoảnh khắc này, tiếng chuông vang vọng lại xuất hiện một lần nữa.

Trong giây lát này, hồn thể của tất cả cung nữ, thị vệ và âm binh trong và ngoài

cung điện đều vặn vẹo, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Sắc mặt Tư Hoàng Tuyền không khỏi tái xanh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài

điện.

Đây không thể nghi ngờ là sỉ nhục nàng.

Nàng đang quyết định triệu tập bách quỷ, tiếng chuông của Diêm Vương Chung

vẫn không chịu buông tha.

Tư Hoàng Tuyền đã không còn tâm trạng tiến hành nghi thức nữa.

Chờ đến khi Sở Hi Thanh ngồi vào chỗ, Tư Hoàng Tuyền liên vung tay lên:

“Người và lễ khí đều đủ, như vậy bắt đầu đi.”

Vu Hàm Nguyệt nhất thời nhíu chặt lông mày.

Quy trình lễ nghi không phải như vậy.

Trước khi Vu Hàm Nguyệt mở miệng khuyên can, Tư Hoàng Tuyền đã lắc đầu:

“Lễ nghi phiền phức cũng không đổi được tôn trọng, hôm nay kẻ địch đã ngay

trước mặt, dù có long trọng hơn nữa, cũng không thể giúp ta xua đuổi ác khách

và kẻ thù bên ngoài, càng không thể bảo vệ con dân âm triều trong ‘Chiến

Phong giới’.”

Nàng đứng lên, đi đến trung ương ngự đài.

Hai cánh sau lưng Tư Hoàng Tuyền đã mở rộng.

Chỉ là hai cánh âm mạch đã có chút biến hóa so với trước kia.

Những kinh mạch ở bên trong đã rõ ràng và có trật tự hơn rất nhiều, tuy rằng

vẫn là hình dáng bất quy tắc, nhưng không hỗn loạn như trước nữa.

Hai mắt của Tư Hoàng Tuyền cũng chuyển sang màu xích kim.

Ánh mắt nàng xuyên thấu từng tầng không gian, lập tức giơ tay lên.

Trong khoảnh khắc này, một cánh cửa hư ảo màu vàng xuất hiện trước người

nàng.

Tất cả mọi người ở đây đều không tự chủ được mà nhìn về phía cánh cửa hư ảo

anfy.

Theo cánh cửa từ từ mở rộng, Tư Hoàng Tuyền giơ tay trảo một cái, mọt lá cờ

màu đen cao khoảng ba trượng lập tức rơi vào tay nàng.

Cột cờ kia là xương cốt, lá cờ là màu đen, thêu tơ vàng, không phân biệt được là

tài liệu gì.

Theo Tư Hoàng Tuyền nắm lấy lá cờ, mấy người sống như Sở Hi Thanh còn tốt,

chỉ cảm thấy nguyên thần có áp lực nhất định.

Nhưng tất cả âm linh ở nơi này, bao quát cả Thần Đồ và Úc Lũy, tất cả đều

không tự chủ được mà ngã quỵ xuống đất.

Đại đa số người còn không thể ngẩng đầu lên, đã không có năng lực nhìn lên

ngự đài.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, đây chắc là ‘Vạn Cốt Phệ Hồn phiên’.

Tuy rằng cái tên nghe rất ghê người, giống như pháp bảo của ma đạo, nhưng

bản thân ‘Vạn Cốt Phệ Hồn phiên’ lại không có khí tức máu tanh nào, trái lại

còn có hào quang như ngọc, khí tức đường hoàng chính chính.

Ngoại trừ ‘Vạn Cốt Phệ Hồn phiên’ ra, thì trong cánh cửa hư ảo kia còn rất

nhiều thứ.

Tư Hoàng Tuyền đầu tiên là lấy một bộ giáp toàn thân, khi nàng vừa tiếp xúc

với nó, bộ giáp này đã biến thành chất lỏng màu đen, bao trùm toàn thân nàng.

Sở Hi Thanh hâm mộ không thôi.

Bộ giáp trên người Tư Hoàng Tuyền là cấp bậc Vĩnh Hằng hạ vị, hơn nữa còn

có phẩm chất cấp trấn quốc, có thể trấn áp khí vận của một quốc gia.

Năng lực của nó cực mạnh, tính thực dụng còn vượt qua rất nhiều thần khi cấp

Vĩnh Hằng trung vị.

Tiếp đó, Tư Hoàng Tuyền lại lấy ra hai quyển trục màu vàng và hai bộ chiến

giáp có tạo hình cực kỳ uy vũ, màu sắc là một đỏ một đen.

Sở Hi Thanh suýt nữa chảy nước miếng.

Không hổ là âm Hậu thống ngự âm triều mấy vạn năm, gia sản giàu có khiến

người thèm nhỏ dãi.

Nếu hắn và Sở Vân Vân có bộ chiến giáp như vậy, năng lực phòng ngự phải

tăng gấp hai ba lần.

Tư Hoàng Tuyền nhìn hai bộ chiến giáp trong tay với vẻ phức tạp.

Nàng lập tức vung tay lên, đưa chiến giáp và quyển trục đến trước người Thần

Đồ và Úc Lũy.

“Đây là chiến giáp mẫu thân đại nhân luyện chế cho các ngươi, còn cả di thư.

Còn nữa, Vu Hàm nữ quan, mẫu thân cũng để lại di thư và đồ cho ngươi.”

Thần Đồ và Úc Lũy nhìn bộ chiến giáp trước mắt với vẻ không thể tin.

“Mời vương thượng tha cho thần thất lễ!”

Bọn họ không hẹn mà cùng mở quyển trục ra xem, chỉ chốc lát sau, hồn khu của

hai người đều rung động, không thể tự kiềm chế.

Cũng không biết trong thư có gì mà khiến cho bọn họ chấn động như vậy.

Vu Hàm Nguyệt cũng giống như vậy.

Tư Hoàng Tuyền đưa cho nàng một viên bảo châu màu trắng bạc.

Vu Hàm Nguyệt cũng rất yêu thích viên bảo châu này, nhưng nàng để ý đến

quyển trục kia hơn.

Giây lát sau, hồn khu của Vu Hàm Nguyệt cũng rung động, nằm rạp trên mặt

đất. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play