“Thú vị!”

Sở Hi Thanh đã khôi phục tỉnh táo.

Hắn đã hiểu đại khái vì sao Lý Trường Sinh và Tạ Thiên Thanh lại dẫn hắn đi

gặp mặt người này.

Hắn cười tủm tỉm hỏi ngược lại: “Nếu các ngươi là nhân tộc, như vậy hậu duệ

của Cung Thần – Thiên Nghệ là nhà ai?”

“Hậu duệ của Cung Thần – Thiên Nghệ không phải là nhân tộc sao?”

Giọng nói của Hoàng Nhạc Bạch hàm chứa vẻ nghi ngờ không thôi, vẻ mặt hắn

cực kỳ thật thà và nghiêm túc: “Mọi người đều biết, Cung Thần – Thiên Nghệ là

một trong những hậu duệ của Long Hi và Đế Oa, trên người có một phần ba

huyết mạch nhân tộc, ngoài ra còn có một phần ba huyết mạch của long tộc.”

“Dựa theo ghi chép trong sách sử của bộ tộc ta, sau khi Cung Thần – Thiên

Nghệ ngã xuống, hậu duệ của hắn bị Đại Nhật Kim Ô truy sát, bị ép phải

chuyển về phía nam, đã hòa trộn huyết mạch với nhân tộc trong mười mấy vạn

năm qua.”

“Nguyên Nghệ tộc chúng ta ngày xưa là một nhánh của Cửu Lê Cao Sơn tộc, vì

thông hôn với hậu duệ của Cung Thần – Thiên Nghệ, cho nên mới kế thừa lực

lượng huyết mạch của Cung Thần – Thiên Nghệ, chúng ta chính là Cao Sơn tộc

thuần khiết nhất, làm sao lại trở thành Cự linh rồi?”

Sở Hi Thanh không khỏi nghẹn họng, ngẩn người nhìn đối phương.

Một lát sau hắn mới lấy lại tinh thần: “Cũng có đạo lý, chủng tộc của quý tộc

thật sự là rất đa dạng. Nhưng Nguyên Nghệ tộc đời đời kiếp kiếp xưng thần và

tiến cống Côn Luân sơn, đây là sự thật chứ?”

Hoàng Nhạc Bạch không để ý đến vẻ trào phúng trong lời nói của Sở Hi Thanh,

hắn cúi đầu thật sâu với Sở Hi Thanh: “Bệ hạ, Nguyên Nghệ tộc đúng là cúi đầu

xưng thần với Côn Luân sơn, nhưng mục đích của tộc ta chỉ là cầu sinh mà thôi.

Ba vạn năm trước, Nguyên Nghệ tộc chỉ là một bộ lạc nho nhỏ dựa vào Thiết

Bích sơn mạch để sinh sống, nhân khẩu không đủ trăm vạn, hơn nữa còn bị các

thần kiêng kỵ.”

“Mãi đến tận sau khi Thái Vi Viên diệt vong, phương bắc đại biến, thì bộ tộc ta

mới từ từ quật khởi, nhân khẩu cũng dần dần phồn thịnh, có thể thành lập

vương đình ở phía tây bắc. Nhưng tình huống của bộ tộc ta lại khác với Dạ

Lang tộc ở phía đông. Dù là bây giờ, nhân khẩu của tộc ta cũng chỉ có khoảng

ngàn vạn. Mà các bộ lạc Cự linh ở Tắc Bắc lại có không dưới 7000 vạn, trong

đó có ba nhà cực kỳ mạnh mẽ, đủ để chống lại tộc ta.”

“Ngoài ra còn có hơn một tỷ dị tộc và nô bộ, cũng không thể khinh thường. Bộ

tộc ta quản lý Sát Châu, Khâm Châu, Bắc Châu, Liệt Châu, Lăng Châu, Tiễu

Châu, âm Châu, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa, lực khống chế cực kỳ có hạn.”

“Phương diện này Tạ tông chủ hẳn là hiểu rõ nhất, bảy châu Tắc Bắc chúng ta

liên tục nội đấu, không có ngày nào là không chiến, các tộc đều mơ ước thổ địa

của bộ tộc ta. Nếu như bộ tộc ta không xưng thần và tiến cống Côn Luân sơn,

vậy Nguyên Nghệ tộc đừng nói là cai quản bảy châu, mà tự vệ cũng khó.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì không tỏ ý kiến, bình tĩnh nói: “Lời nói của sứ giả

cũng có đạo lý, thế nhưng chuyện bắc phạt, ta bắt buộc phải làm.”

Ý của hắn là, hắn nhất định phải lấy được thổ địa của bảy châu này.

Đặc biệt là Lăng Châu và âm Châu, nơi này đất đai màu mỡ, khí hậu rất thích

hợp với nhân tộc, còn được xưng là Giang Nam ở tái ngoại, hắn bắt buộc phải

chiếm được.

Bảy châu này cũng có thể thu xếp cho hơn một tỷ bách tính, cũng là căn cứ

không thể thiếu khi bọn họ chinh phạt Trung Thổ.

Chỉ vì Nguyên Nghệ tộc đồng ý xưng thần, tự nhận là một thành viên của nhân

tộc, liền muốn cắt cứ bảy châu này, nghĩ đẹp lắm!

Sắc mặt Hoàng Nhạc Bạch hơi tái đi, trong mắt hiện ra vài phần thất vọng.

Nhưng hắn lập tức nở nụ cười: “Tráng tai! Bệ hạ đã có chí bắc phạt Trung Thổ,

muốn hoàn thành ý chí của Thánh hoàng đời thứ hai ngày xưa, dẹp yên Cự linh

phương bắc, bộ tộc ta há có thể không giúp đỡ?”

“Ngoài ra, bệ hạ có thể đã hiểu lầm ngoại thần, nếu bệ hạ không muốn sắc

phong phiên quốc ở Tắc Bắc, vậy thì đại vương và chủ của 17 bộ lạc trong bộ

tộc ta, nguyện ý xin bệ hạ sắc phong công hầu.”

“Hả?”

Hai mắt Sở Hi Thanh sáng lên, bình tĩnh vị nhất phẩm thân thương Nguyên

Nghệ tộc này.

Hắn hiểu ý của đối phương.

Sắc phong phiên quốc là không thể, như vậy tách Nguyên Nghệ tộc ra thì sao?

Nguyên Nghệ tộc có tổng cộng 18 bộ lạc cỡ lớn, có thể tách ra và sắc phong 18

cái công quốc và hầu quốc cỡ nhỏ, có thể bảo toàn tộc nhân và thổ địa của bọn

họ.

Cái này không phải là không thể tiếp nhận…

18 cái công quốc và hầu quốc, diện tích sẽ nhỏ hơn nhiều.

Hiện giờ, Nguyên Nghệ tộc tuy chiếm bộ phận thổ địa phì nhiêu nhất của Tắc

Bắc, nhưng chỉ chiếm 5% của bảy châu mà thôi, thậm chí còn chưa đến 5%.

Ngoài ra, nghe ý trong lời nói của Hoàng Nhạc Bạch, thì là đồng ý xuất binh,

tham gia cuộc chiến bắc phạt Trung Thổ trong tương lai.

Sở Hi Thanh ngưng thần suy nghĩ một chút, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra ý cười

chân thành: “Nói vậy thì Nguyên Nghệ tộc đúng là một mạch của nhân tộc ta

rồi. Việc này trẫm đáp ứng, nhưng điều kiện cụ thể, sắc phong như thế nào, thì

phải do nội các và quý tộc bàn bạc.”

Hoàng Nhạc Bạch nghe vậy, không khỏi cảm kích mà cúi đầu: “Bệ hạ nhân

đức! Thần vô cùng cảm kích!”

Hắn lại hơi dừng lại: “Bệ hạ, theo thần biết thì tứ đại thần sơn đang hiệu triệu

Cự linh bảy châu Tắc Bắc chống lại bệ hạ, đồng thời còn muốn dựa vào ‘Vô tận

băng nguyên’ để ngăn cản đại quân bắc phạt của bệ hạ.”

“Bọn họ đang ra sức chỉnh quân, trữ hàng trữ lương, xây dựng pháo đài ở ‘Vô

tận băng nguyên’. Bọn họ mượn thần thuật xây dựng 27 tòa pháp đài cỡ lớn, bệ

hạ phải cẩn thận nhiều hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play