Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi vểnh lên, ngay cả võ đạo và kiếm pháp cũng

giống nhau sao?

Hắn lại nhìn vào màn sáng màu xanh lam trước mắt mình.

Lưu Nhược Hi: Tạm thời không tra được nhiều tư liệu về Bạch Linh Hi, rất kỳ

lại, từ vài lời trong các sách cổ đến xem, võ đạo nàng am hiểu nhất dường như

không phải hai pháp Phong Lôi. Ta cảm giác có người đã xóa hoặc cắt giảm một

bộ phận tin tức có liên quan đến nàng. Ta nghĩ là phải về Tàng Kinh lâu của Vô

Tướng thần tông, bên đó khẳng định sẽ có nhiều sách cổ ghi chép đến Bạch

Linh Hi hơn.

Kế Tiễn Tiễn: Bên ta cũng thế, không tra được đầu mối gì.

Sở Hi Thanh quay đầu nhìn về phía Kiếm Tàng Phong: “Xem ra trẫm không thể

phân biệt được bọn họ rồi, không biết sư huynh có biện pháp nào không?”

Lúc này, Kiếm Tàng Phong lại nở nụ cười ôn hòa dễ gần: “Bệ hạ, kẻ địch của

ngài chỉ có chúng thần. Theo suy đoán của thần, ngươi giả mạo ‘Bạch Linh Hi’

quá nửa là có quan hệ với ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’.”

“A…”

Sở Hi Thanh vuốt cằm, suy tư: “Không thể không nói, cái này rất có đạo lý.

Thần Bàn Nhược nắm giữ Xiên môn, các thần linh khác chỉ sợ là không có thủ

đoạn như vậy, cũng không giả mạo được.”

“Vì vậy chuyện này rất đơn giản.”

Khóe môi Kiếm Tàng Phong cong lên: “Từ sau khi vị điện hạ ở Tây Cung bị ép

tự phong ấn, Hạch Châu đã không có người trấn áp, Cự linh dã dị tộc đã chen

nhau mà lên, trắng trợn trục xuất và bắt giết con dân và quan lại của Băng

Thành. Còn có một bộ phần dư nghiệt của Trưởng Tôn gia lấy Hạch Châu làm

căn cứ, không ngừng cướp bóc thuyền vận chuyển lương thực của Đại Luật ta.”

“Mà theo thần biết, có rất nhiều dị tộc ở Hạch Châu tôn thờ ‘Khi Thiên Vạn Trá

chi chủ’, đặc biệt là đám Cự linh kia, bọn họ không thờ phụng các thần linh

khác, thì chính là Thần Bàn Nhược. Bệ hạ, Hạch Châu là một trong những cơ

nghiệp vị điện hạ ở Tây Cung tặng cho bệ hạ, há có thể để đám dị tộc này làm

càn? Chỉ là trong khoảng thời gian này, bệ hạ không rảnh để quan tâm.”

“Theo thần thì không bằng mời hai vị này bình định Hạch Châu thay bệ hạ? Hai

vị tiền bối đều nói muốn trở thành ngự tiền Long vệ của bệ hạ, trợ giúp bệ hạ

trở thành Thánh hoàng, nói vậy sẽ không từ chối.”

Hắn nhìn hai Bạch Linh Hi: “Ai bảo tồn lực lượng, thì nhất định là Bạch Linh

Hi giả!”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Thiện! Đây là biện pháp tốt!”

Hắn cúi người nhìn xuống hai cô gái áo trắng: “Hai vị thấy thế nào?”

Hai Bạch Linh Hi nghe vậy thì không khỏi cau mày không nói.

Trong con ngươi của bọn họ lóe lên một vệt ám quang không dễ phát hiện.

Tình huống nào có đơn giản như Kiếm Tàng Phong nói?

Bọn họ cũng không tin hai người này không đoán được lý do bọn họ tông xe.

Sở Hi Thanh nổi tiếng với trí dũng song toàn, Kiếm Tàng Phong cũng là kẻ

thâm tàng bất lộ.

Một người trong số họ có thể là do ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ sai khiến,

nhưng mà người còn lại chưa chắc đã không có vấn đề, cũng chưa chắc đã là

Bạch Linh Hi thật.

Còn nữa, thần con mẹ nó Thần Bàn Nhược!

Hạch Châu có thể có bao nhiêu tín đồ của Thần Bàn Nhược?

Trong thiên địa này, Cự linh và dị tộc đương nhiên là thờ phụng các thần, trong

đó tự nhiên cũng bao quát cả Thần Bàn Nhược.

Đừng nói là Hạch Châu, mà Trung Thổ cũng như vậy.

Hai tên gian xảo này rõ ràng là muốn bọn họ làm việc nhưng không muốn trả

tiền công, khiến cho các nàng dốc sức làm việc cho Sở Hi Thanh và Đại Luật.

Sở Hi Thanh lại cười tủm tỉm nhìn hai người họ: “Lúc trước trẫm vốn bổ nhiệm

Bạch tiền bối làm nhất phẩm ngự tiền Long vệ, nhưng tình hình đã có biến.

Trước khi xác định thân phận của hai người các ngươi, trẫm tuyệt đối không thể

tin tưởng hai vị 100% được, nên chỉ có thể tạm thời thu hồi chức vị này.”

“Nếu hai vị đồng ý bình định Hạch Châu giúp trẫm, có thể thụ chức Long vệ dự

bị, Hạch Châu Chiêu Thảo phó sứ, quan hàm nhất phẩm hạ. Trẫm còn có thể

đưa 50 vạn đại quân đầu hàng của Đại Ninh cho hai vị sai phái. Đương nhiên,

trẫm sẽ không ép hai vị, nếu hai vị không muốn, vậy chúng ta có chia tay. Hiện

giờ hai vị rời đi, trẫm có thể coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì.”

Bạch Linh Hi số hai không khỏi tức đến bật cười.

Sở Hi Thanh có thể coi như chưa có chuyện gì.

Bởi vì Sở Hi Thanh đã nhận hết lễ vật của nàng rồi.

Bạch Linh Hi số một thì lại suy tư.

Nàng lạnh lùng nhìn Kiếm Tàng Phong một chút, sau đó nghiêm túc chắp tay

thi lễ: “Bệ hạ, tại hạ đồng ý đến Hạch Châu, giúp bệ hạ bình định phản tặc.

Nhưng đây cũng không phải vì chứng minh thân phận, mà là trợ giúp vĩ nghiệp

Thánh hoàng của bệ hạ.”

Bạch Linh Hi số hai nghe vậy thì sững sờ, nàng bình tĩnh liếc mắt nhìn Bạch

Linh Hi số một, trong mắt ngậm lấy ý phỏng đoán.

Nàng quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Tại hạ cũng nguyện ý dẹp loạn Hạch Châu

thay bệ hạ!”

Ánh mắt Bạch Linh Hi số hai vẫn sắc bén như đao: “Nữ tử này luôn miệng nói

lời dễ nghe, thật ra là đang nóng lòng chứng minh thân phận, dáng vẻ rất khả

nghi, bệ hạ nhất định phải cẩn thận.”

Sở Hi Thanh lại đảo mắt qua hai người.

Nghi thầm hai người các ngươi kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play