Lục Loạn Ly không thể làm gì hơn, chỉ có thể mang theo phẫn nộ đi ra ngoài.

Sở Hi Thanh thấy thế thì lại vui vẻ, đắc ý nói: “Ly nhi, ngươi đi đâu? Chúng ta

còn chưa động phòng mà. Hôm nay là ngày vui của chúng ta, Ly nhi ngươi thân

là phó hậu, há có thể bỏ trẫm mà đi, để trẫm một mình trông phòng?”

Mặt của Lục Loạn Ly lập tức đỏ lên.

Nàng cười khinh thường một tiếng, nghĩ thầm ngươi không muốn một mình,

vậy thì đi tìm Sở Vân Vân đi!

Cho ngươi tiền ngươi cũng không dám.

Lúc này, Sở Hi Thanh lại bình tĩnh nhìn về phía cánh cửa điện đang đóng chặt.

Bên đó có một bóng người yểu điệu đang ôm quyền đứng chờ ở dưới bậc thang.

“Tiễn Tiễn?”

Kế Tiễn Tiễn thấy Sở Hi Thanh ‘rảnh rỗi’ thì mới lắc mình đi vào trong cung

điện.

Nàng nhìn thấy Lục Loạn Ly đã đi ra khỏi cửa sau cũng đang nhìn về phía

mình, lúc này mới gật đầu ra hiệu.

Dù sao đây cũng là em họ của nàng, là người có huyết thống thân cận nhất với

nàng ở trên thế giới này.

Kế Tiễn Tiễn lập tức cúi người hành lễ với Sở Hi Thanh: “Bệ hạ, bên thành

Vọng An có tin tức mới.”

Nàng vừa hành lễ vừa lấy một tấm tin phù ra.

Sở Hi Thanh tiếp nhận tin phù và liếc mắt nhìn qua, nhất thời hít một hơi khí

lạnh.

Dùng phương pháp thôi miên nhập mộng, một lần thôi miên toàn bộ 1,7 tỷ dân

chúng hai châu Hà Lạc, cộng thêm cả hơn 500 triệu nhân khẩu ở nửa cái Ung

Châu.

Con Chập Long này thật sự là chơi lớn!

“Loạn Ly, ngươi chờ một lát!”

Sở Hi Thanh gọi Lục Loạn Ly một tiếng, lại đi ra ngoài truyền lệnh: “Báo cho

tiền tuyến phía bắc, từ hôm nay phải dụng binh cẩn thận, ngoài ra mau đi triệu

quốc sư La Hán Tông và Đô chỉ huy sứ Tam nha Thần Huyễn Bá (tước) vào

cung!”

Thần Huyễn Bá (tước) chính là Lục Trầm.

Cũng không biết vị này nghĩ thế nào, hoặc cũng có thể là vì Loạn Ly, cũng có

thể là vì báo thù Kiến Nguyên đế, nên vị này đã tiếp nhận chức quan của Sở Hi

Thanh.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, Mộng Huyễn chi pháp vẫn phải tìm chuyên gia cố vấn.

Hắn lại nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn: “Sở Như Lai thì sao? Kiến Nguyên đế có

đưa hắn đến không?”

Lúc này, ánh mắt của Kế Tiễn Tiễn hơi ngưng lại.

“Bệ hạ!” Ánh mắt Kế Tiễn Tiễn âm trầm lạnh lẽo, giọng điệu lại không hề phập

phồng: “Đại Ninh vẫn chưa giao Sở Như Lai ra, còn nói Sở Như Lai đã nghe

thấy tiếng gió, nên đã bỏ chạy trước khi Cẩm y vệ bắt giữ. Bọn họ nói sẽ tiếp

tục truy sát, sẽ cho chúng ta một câu trả lời trong khoảng thời gian này.”

“Ngoài ra, bọn họ còn đưa chủ của thất phòng Kinh Tây Sở thị đến, kể cả 27 tộc

nhân của thất phòng đến nơi này. Tổng cộng 27 cái quan tài, tất cả đều là người

liên thủ với Sở Như Lai phản bội bệ hạ, hợp lực vây giết gia tướng của trưởng

phòng Sở gia.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười gằn không thôi.

Trong khoảng thời gian này? Ai biết là bao lâu?

Chờ đến khi Kiến Nguyên đế ổn định lại căn cơ, chỉ sợ chuyện Sở Như Lai này

sẽ là sống chết mặc bây chứ?

Nhưng khi nghe thấy câu sau, mày kiếm của hắn nhướng lên, phát ra một tiếng

cười khẽ: “Hắn đưa những người này tới? Vậy cũng không tồi, ta đang lo nên ra

tay với họ thế nào.”

Sở Hi Thanh nhìn Kế Tiễn Tiễn: “Tiễn Tiễn, ngươi cảm thấy thế nào? Sở Như

Lai trốn thật hay giả? Trẫm có nên nghe họ, tạm thời buông tha Sở Như Lai,

tạm thời ngừng chiến với Đại Ninh không?”

“Mặc kệ là Sở Như Lai trốn thật hay giả, nhưng hắn nhất định sẽ không ở lại

thành Vọng An, thậm chí không cở hai châu Hà và Lạc. Kiến Nguyên đế tuy có

ý đẩy đưa, nhưng cũng rất kiêng kỵ bệ hạ, dù hắn có cầu may, muốn bảo vệ Sở

Như Lai, thì cũng sẽ để lại đường lui.”

Sau khi nói đến đây, trong mắt Kế Tiễn Tiễn lại hiện lên một vệt sắc bén: “Theo

thuộc hạ, bệ hạ tuyệt đối không nên giảng hòa. Một khi để bọn họ toại nguyện,

thế nhân nhất định sẽ cho rằng bệ hạ dễ bắt nạt.”

Nàng ôm quyền, giọng nói leng keng như sắt: “Thuộc hạ nguyện ngày mai lên

phía bắc, chém đầu Sở Như Lai thay bệ hạ!”

“Ngươi nói đúng!” Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười thỏa mãn: “Nhưng Tiễn Tiễn

ngươi là phụ tá đắc lực của ta, cho ngươi đi đuổi giết Sở Như Lai, quả thực là

dùng đao mổ trâu giết gà. Việc quan trọng của ngươi và Thiên nha Cẩm y vệ

bây giờ là phối hợp với Nhược Hi để giám sát địa phương, khiến cho phương

hướng và sách lược của trẫm được thi hành.”

Mấu chốt là hắn vừa dùng 18 viên Ước Nguyện Thạch lên thân mấy người Lưu

Nhược Hi, Chu Lương Thần, Tả Thanh Vân, Kế Tiễn Tiễn và huynh đệ Thiết

Cuồng Nhân.

Ước nguyện gia tăng ngộ tính của bọn lên nhiều nhất có thể trong vòng sáu

tháng tiếp theo.

Mỗi một viên Ước Nguyện Thạch và 1000 điểm thiên nguyên ứng với 10 ngày.

Nửa năm tiếp theo, hắn cần những thuộc hạ thân tính này củng cố triều chính,

giám sát địa phương; đồng thời, khoảng thời gian này cũng giúp võ đạo của bọn

họ tiến bộ rất nhanh.

Sở Hi Thanh cũng không rảnh để lên phương bắc.

Mấy tháng này hắn phải tích trữ chân nguyên, đánh bóng tu vị và thân thể,

chuyển hóa Ước Nguyện Thạch và điểm thiên nguyên thành thực lực của bản

thân, sau đó lên cấp nhị phẩm thượng!

Lịch của hắn đã kín, thật sự không có tâm tư đi lên phương bắc dây dưa với

Kiến Nguyên đế và con Chập Long kia.

Tăng tu vị mới là việc quan trọng nhất. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play