Chờ đến khi Sở Hi Thanh hoàn thành những việc này, đã là chín ngày sau.

Chín ngày sau, Sở Hi Thanh suất quần thần và chúng tướng, cùng với 20 vạn

cấm quân, đi đến quận Tần Hoài.

Ngày hôm sau vừa hay là ngày hoàng đạo, hợp khai trương, hợp cưới gả, hợp tế

tự.

Sở Hi Thanh khai quốc đăng cơ vào ngày này, xưng đế dưới sự chứng kiến và

bảo vệ của mấy chục vạn người.

Lúc này, tất cả tướng sĩ và quần thần đều là mặt mũi ửng đỏ, hưng phấn không

thôi.

Nhưng mà một đám người ở gần hoàng tọa nhất lại có sức mặt ngưng trọng,

thậm chí là có ý lo âu.

Đỉnh Thương Sinh đã tiếp nhận chiếu lệnh của Sở Hi Thanh, đảm nhiệm chức

vụ trong nội các cũng chính là một người trong số đó.

Hắn thậm chí còn liếc mắt nhìn Kiếm Tàng Phong ở bên cạnh.

Kiếm Tàng Phong bị hắn nhìn đến mất kiên nhẫn, bất đắc dĩ nói: “Chuyện tế

thiên bệ hạ đã quyết rồi, Đỉnh lão ca không cần tốn sức nữa. Các ngươi không

nghĩ xem bệ hạ là ai, hắn còn không để thần vào mắt, còn giẫm lên mặt các

thần. Sao hắn có thể tế tự trời xanh, lễ kính các thần như các hoàng đế kia chứ?”

Trận đại điển này, Nguyên Thủy hoàng đế không tế thiên, không tế địa, chỉ tế tổ

tiên.

Điều này làm cho rất nhiều thế gia và danh sĩ nho môn sinh lòng bất an, không

những chống lại, mà còn liên tiếp dâng tấu, phân tích giữa lợi và hại của việc

không kính thiên, không kính địa, muốn làm cho Nguyên Thủy hoàng đế thay

đổi ý định.

Nhưng vị sư đệ kia của hắn mới mặc kệ bọn họ.

Nói nhiều vị này lại nổi tính giặc cướp, trực tiếp cắm thanh đao lên ngự án, hỏi

quần thần là đao của ta có sắc hay không? Có đủ để chống lại các thần hay

không? Lúc này bọn họ mới dừng lại.

“Không phải vì việc này.” Đỉnh Thương Sinh khẽ lắc đầu: “Các thần bất nhân,

bệ hạ không muốn lễ kính thì thôi. Những hoàng đế kia cũng chỉ là muốn mượn

tế tự để kết thân với thần linh, muốn hóa giải tai kiếp, thậm chí là lôi kéo và

phân hóa, hi vọng nhất được sự trợ giúp của thần linh.”

“Bệ hạ là anh hùng cái thế, hắn không muốn cúi đầu với các thần, đây cũng là

một chuyện tốt. Các thần muốn chúng ta chết, lại có nợ máu đời đời kiếp kiếp,

chính là thù hận không đội trời chung.”

“Cửu cửu thần kiếp sắp đến, không phải tế tự là có thể hóa giải. Trừ phi là có

thể đổi một thế giới, bằng không bất kính cũng không sao. Ta đang lo về chuyện

khác, liên quan đến hậu cung, không biết bệ hạ nói thế nào?”

Đỉnh Thương Sinh cực kỳ hài lòng với triều mới và Nguyên Thủy hoàng đế.

Vị bệ hạ này không chỉ có võ lực cao siêu, trí dũng song toàn, khoan dung độ

lượng; mà còn có quyền mưu cao siêu, quân lược thượng giai.

Trong mắt hắn, đây quả thật là minh quân vạn năm mới gặp một lần.

Mấu chốt là Nguyên Thủy hoàng đế còn không thu quyền lực, cũng không nghi

kỵ như Kiến Nguyên đế.

Từ mấy ngày ngắn ngủi này, hắn đã có thể nhận ra.

Nguyên Thủy hoàng đế không có hứng thú gì với mấy việc chính vụ rườm rà

này.

Hắn chỉ cho một phương hướng, sau đó lựa chọn người tài và giao cho bọn họ

thực hiện.

Thiên tử không làm gì mà cai trị thiên hạ… chuyện này quả thực chính là minh

quân trong mơ của nho môn.

Vì vậy dù Sở Hi Thanh hơi hà khắc với danh gia vọng tộc, thì Đỉnh Thương

Sinh cũng nhận.

Huống hồ Nguyên Thủy hoàng đế tuy cấm rất nhiều, nhưng lại có ý cổ vũ ‘thực

nghiệp’, cũng chính là các loại hiệu buôn, xưởng khoáng sản, vân vân, thậm chí

còn vì thế mà thành lâm Khoáng bộ, Công bộ.

Những thế gia bọn họ chỉ cần thích ứng một chút, là có thể chiếm một vị trí ở

nơi này.

Chỉ có một chuyện khiến Đỉnh Thương Sinh rất không yên lòng.

Đó chính là hậu cung của Sở Hi Thanh.

Tất cả mọi người quan tâm nhất vẫn là hậu cung, nhưng vẫn chưa được kết

luận.

Hậu cung của vị này thì khỏi phải bàn, một khi xử lý không tốt, nói không

chừng còn làm cho Đại Luật sụp đổ.

Sở Vân Vân và Vấn Tố Y đều có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, là cường giả tuyệt

thế có thể đối kháng với thần linh.

Bọn họ còn có một lượng lớn người ủng hộ.

Gần sáu phần binh mã và tướng lĩnh của Đại Luật bây giwof đều là thuộc hạ của

hai người này; ngoài ra còn có rất nhiều văn thần xuất thân từ U Châu và Cực

Đông Băng Thành.

Một vị khác là Lục Loạn Ly, tuy rằng tu vị hơi kém một chút, nhưng lai lịch lại

rất lớn.

Hiện giờ đã có rất nhiều người biết vị này là con gái của cố thái tử.

Điều này khiến cho rất nhiều văn thần danh sĩ lưu luyến triều cũ, thậm chí là

tướng lĩnh trong quân đều ủng hộ Lục Loạn Ly.

Đặc biệt là những hàng tướng của Đại Ninh mới gia nhập vào, bọn họ cực kỳ

ủng hộ Lục Loạn Ly, đây là một lực lượng cực lớn ở trong triều, thậm chí còn

hơn cả hai người Sở và Vấn.

Đỉnh Thương Sinh vẫn luôn muốn biết ý nghĩ của Sở Hi Thanh với hậu cung.

Nhưng Sở Hi Thanh vẫn không cho quần thần cơ hội nghị luận.

“Hậu cung?” Kiếm Tàng Phong hiểu ý của Đỉnh Thương Sinh, nhưng lại lựa

chọn giả ngu.

Hắn chớp chớp cặp mắt đậu xanh: “Chủ hậu cung đương nhiên là Trấn Bắc đại

tướng quân, còn cần nghĩ gì nữa?”

Đỉnh Thương Sinh hơi sững sờ, hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ mình nói còn chưa rõ

ràng sao?

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Sở Hi Thanh nâng tay Sở Vân Vân, chậm rãi đi vào

trong ‘Thái Chính điện’.

Điều khiến Đỉnh Thương Sinh ngạc nhiên là, bên cạnh Sở Hi Thanh còn có một

nữ tử khác.

Nàng cũng mặc áo địch mũ phượng giống như Sở Vân Vân.

Kiếm Tàng Phong thấy thế thì mỉm cười: “Ngươi xem, không phải bệ hạ xử lý

rất tốt sao? Chúng ta thật sự không cần phải lo lắng việc hậu cung.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play