Lúc này Tử Vũ lại hơi ngây người, hắn phát hiện ánh mắt của Táng Thiên cực

kỳ điên cuồng.

Còn cả một thân da thịt đen như huyền thiết của Táng Thiên nữa, có vô số mặt

người hiện ra ở trong những cái lỗ chân lông kia.

Quân thần Tử Vũ là một trong những Ma thần mạnh mẽ nhất thiên địa, hắn

cũng đã gặp vô số cảnh tượng khủng bố và ghê tởm như thế này.

Vấn đề là vị trước mắt hắn chính là thần linh Vĩnh Hằng cấp nửa bước Tạo Hóa

đấy!

Thậm chí nói đến sức chiến đấu, thì vị này là một trong những tồn tại mạnh mẽ

nhất thiên địa!

Táng Thiên lại nói tiếp: “Ít chạm vào máu thịt mới tốt, không thể để người ta

nói chúng ta là Ma thần, thì chúng ta liền tự nhận được, sau này còn phải dựa

vào Lê Tham ngươi. Yên tâm, trước khi ta ma hóa, ta sẽ xử lý tất cả mọi

chuyện, sẽ không để lại hậu hoạn!”

Khi hắn nói hết lời, bóng người của hắn cũng biến mất khỏi vùng tinh không

tăm tối này.

Lê Tham thấy thế thì mỉm cười.

Hắn lại mở lồng ra, lấy một miếng thịt hình người khác.

Lần này Lê Tham không tẩm gia vị nữa, mà trực tiếp nhét vào miệng nhai cót

két.

Hắn và Táng Thiên sóng vai chiến đấu, trông coi lẫn nhau mười mấy vạn năm

rồi, chẳng lẽ còn không đoán được ý nghĩ của Táng Thiên?

Không có hi họng…!

Ý nghĩ của Táng Thiên rất tốt, nhưng khả năng thành công là không lớn!

Vì vậy, vẫn là phải liều mạng, liều mình đánh một kích!

Tử Vũ lại suy tư: “Huynh trưởng như vậy bao lâu rồi?”

“Mấy năm rồi!” Lê Tham vừa nhai vừa nói với giọng hàm hồ: “Vì thế nên đầu

óc hắn không tốt lắm, lời hắn nói ngươi nghe một chút là được, đừng coi là

thật.”

Tử Vĩ lại nhíu chặt lông mày: “Dưới tình huống như thế, huynh trưởng vẫn

chống đỡ được một năm nữa?”

“Đám thần linh kia hiến tế mấy tỷ nhân tộc để nhiễm hóa ta và ngươi, lại huyết

tế cho hắn hơn 10 tỷ trở lên. Gần một triệu năm nay, hắn vẫn chống đỡ được,

ngươi đừng xem thường ý chí của hắn.”

Lời nói của Lê Tham còn ngậm lấy ý kính phục: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều,

để đại quân anh linh của ngươi chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu là được.”

Tử Vũ có một tòa Anh Linh Điện, nuôi dưỡng một nhánh đại quân anh linh.

Từ sau khi vị quân thần này đăng thần, hắn liền chăm chỉ không ngừng thu thập

anh linh nhân tộc chết trên sa trường.

Tử Vũ dành cho bọn họ thân thể mạnh mẽ, chiến giáp kiên cố, binh đao sắc bén,

từ đó xây dựng một nhánh đại quân ánh linh rất mạnh.

Lê Tham cũng rất kỳ vọng vào nhánh đại quân này.

Dưới trướng hắn cũng có vô số dũng sí, tất cả đều là tín đồ tín ngưỡng hắn,

nhận được thần ân của hắn, nhưng không chính quy như Anh Linh Điện trong

tay Tử Vũ.

“Đúng rồi!” Lê Tham nghĩ đến một chuyện, nhìn sang Tử Vũ: “Nói đến thì từ

khi xuất đạo đến nay, tên kia đánh đâu thắng đó, hiện giờ cũng có thiên quân

vạn mã dưới trướng, lại chém giết vô số Cự linh. Vì sao Tử Vũ ngươi vẫn luôn

không ban thần ân cho hắn?”

Mặt Tử Vũ thản nhiên như không: “Người này gian xảo gian trá, quỷ kế đa

đoan, không phải thứ ta thích.”

“Cái này tính là gì?” Lê Tham trợn cặp mắt như cối xay gió lên: “Dụng binh, tự

nhiên phải quỷ kế đa đoan rồi, lẽ nào ngày xưa ở phàm thế ngươi chưa từng

dùng mưu kế?”

“Ta tuy dùng kế, nhưng lại không giống…”

Tử Vũ chợt im bặt, hừ lạnh một tiếng: “Nói chung hắn không xứng làm quyến

giả của Quân thần.”

So với Sở Hi Thanh, hắn càng thưởng thức thê tử của Sở Hi Thanh, và mấy bộ

tướng dưới trướng Sở Hi Thanh.

Sau đó, hắn cũng lười nói nhảm với Lê Tham: “Xem ra cuộc chiến này đã kết

thúc, ta về Anh Linh Điện, huynh trưởng tự tiện!”

Lê Tham nghe vậy thì cười ha ha.

Hắn vẫn luôn biết vì sao Tử Vũ không ban thần ân cho Sở Hi Thanh.

Hôm nay cố tình nói chuyện này là để trêu tức Tử Vũ thôi.

Sau đó hắn lại nhìn về phía ‘Tạo Hóa thần thụ’ với ánh mắt cực kỳ tiếc nuối.

“Đáng tiếc, thật là đáng tiếc!”

Tên tiểu tử này… sinh muộn ít nhất mười năm.

Phàm là hắn có thể ra đời sớm hơn một chút, vị nghĩa huynh kia của hắn đã có

thêm vài phần sinh cơ.

Sau đó hwans cũng phất tay áo lên, toàn bộ thần thu, kể cả bàn, vò rượu và cái

lồng kia đều hóa thành một mảnh sương khói màu đen, biến mất không còn tăm

tích.

Đã không cần xem nữa.

Cuộc chiến hôm nay đã kết thúc rồi.

Táng Thiên không thể tiến thêm một bước trên ngôi sao La Hầu. Nhưng mà tiểu

tử nhân tộc kia cũng đã được toại nguyện.

Mà lúc này, bên dưới tán ‘Tạo Hóa thần thụ’ ở phàm giới.

Tất cả Đại La Nghĩ tộc đều đang kinh hoàng, đang kêu rên, đang khẩn cầu.

Chúng nó bị đao ý của Sở Hi Thanh trấn áp, miễn cưỡng chống đỡ thân thể

đang tán loạn.

Nhưng đều không làm nên chuyện gì, đặc tính bất tử bắt nguồn từ ‘Tạo Hóa

thần thụ’ trong cơ thể chúng đang biến mất.

Toàn bộ lực lượng, máu thịt, nguyên khí mà Đại La Nghĩ tộc đang dự trữ đều vô

dụng.

Thiên quy Điêu Vong và Suy Biến đang tác dụng lên bản chất sinh mệnh của

chúng.

Từ nay về sau, máu thịt chúng sẽ khô héo như bình thường, linh hồn cũng sẽ tử

vong.

Điều này làm cho chúng càng tuyệt vọng hơn, càng cuồng bạo hơn.

Sở Hi Thanh đang đứng giữa không trung lại cất tiếng cười to, chỉ cảm thấy cực

kỳ vui sướng.

Những con kiến tuyệt vọng và cuồng bạo kia, căn bản là không thể làm gì hắn,

trái lại còn cung cấp lực lượng cho hắn.

Cùng lúc đó, thiên quy Nhai Tí quanh người Sở Hi Thanh lại càng sinh động

hơn, ý cảnh tan ra, liền thành một khối!

Chung quy là hắn vẫn được toại nguyện!

Không chỉ giải quyết đám Đại La Nghĩ tộc này, mà còn để Cự linh Trung Thổ

nếm thử mùi vị tai ương Huyết Nghĩ; lại bức bách các thần phải thỏa hiệp, giẫm

lên mặt bọn họ.

Hắn còn một mũi tên trúng mấy con chim, không chỉ hoàn thành ‘nghi thức’

thăng cấp nhất phẩm hạ của mình; mà còn hoàn thành một việc cực kỳ quan

trọng.

Nhưng thời điểm này, muốn toàn thân trở ra dưới mí mắt của đám thần linh này,

là một chuyện không dễ dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play