“Một là đầu của Tử Vi đời đầu, hai là một đoạn xương ngón tay của Câu Trần

đời đầu. Sở Lệnh Tây đã luyện xương ngón tay thành ‘Tinh Thần quyền ấn’,

còn cái đầu lâu kia thì Sở gia giao cho Tinh Tú tiên tông. Nó được Tinh Tú tiên

tông tế luyện thành một cái pháp khí trấn tông cực kỳ bí ẩn, có người nói nó có

thể giúp đệ tử của bọn họ trực tiếp điều động lực lượng của sao trời, không cần

phải thông qua các vị Tinh chủ kia, hơn nữa còn tiếp cận với diện mạo nguyên

thủy hơn.”

Vũ Côn Luân nhàn nhạt giải thích: “Vì vậy bọn họ chỉ có quan hệ hợp tác với

các ngôi sao thôi, các Tinh chủ cho bọn họ mượn lực, thì bọn họ sẽ mạnh hơn,

nhưng nếu như các Tinh chủ thu hồi lực lượng, vậy bọn họ cũng không bị ảnh

hưởng quá nhiều.”

Vũ Côn Luân nói đến đây thì hơi chậm lại: “Bệ hạ, không thể tiếp tục như vậy.

Thần xuất chiến trước, ngăn cản Chu Tri. Kính xin bệ hạ để Sở Mính ra tay! Có

điều, chuyện ngày hôm nay hơi quỷ dị, bệ hạ cần cẩn thận nhiều hơn.”

Chu Tri kia rõ ràng là dùng bản thân làm căn cơ, dẫn dắt thuật sư trong sương

thi pháp.

Hắn không chỉ dẫn dắt thuật sư.

Mà người này còn là ‘con mắt’ của 20 vạn cung thủ trong sương mù.

Pháp thuật của Vũ Côn Luân hơn xa đối phương.

Vấn đề là bọn họ có quá nhiều người, pháp lực của Vũ Côn Luân và thuật sư

triều đình không thể so sánh với bọn họ.

Hơn nữa, phe triều đình còn phòng thủ quá bị động.

Đố phương ẩn thân ở trong sương, có thể thong dong tìm điểm yếu của phe

mình, trắng trợn không kiêng dè mà tấn công.

Bọn họ thì chỉ có thể bị động phòng thủ.

Hơn nữa diện tích phòng thủ quá rộng, lo trái thì hở phái, có lực cũng không thể

dùng.

Thượng sách duy nhất là, bức lui Chu Tri, khiến cho đám thuật sư và cung thủ

kia không còn ‘con mắt’.

Trong lòng Vũ Côn Luân lại xuất hiện một tia nghi hoặc.

Chiến thuật của đối phương rất quái dị, nào có ai vừa bắt đầu đã sử dụng lực

lượng mang tính chiến lược như thuật sư chứ?

Làm như vậy, dù những thuật sư này tiêu hao hết pháp lực, thì có thể tạo thành

bao nhiêu sát thương với binh mã của triều đình?

Mười vạn? Hay là 20 vạn? Đối với toàn bộ cuộc chiến, cái này không có lời.

Trái lại, nếu đối phương ẩn giấu những thuật sư này, rồi phát lực tại thời điểm

mấu chốt, khi đó triều đình sẽ tổn thất nặng nề.

Lực lượng huyết mạch của Vũ Côn Luân thậm chí còn sinh ra một tia cảnh báo.

Đối phương dường như muốn dụ hắn tách ra khỏi Kiến Nguyên đế?

Nhưng ngay sau đó, hắn vẫn hóa thành một đạo độn quang, lắc mình xuất hiện

ở trước người Chu Tri.

Những năm gần đây, tướng sĩ Đại Ninh tử thương rất nhiều, đặc biệt là trong

nửa năm nay, triều đình và Thiết Kỳ Bang đại chiến ở hai bờ sông, đã có

khoảng trăm vạn binh mã tử thương ở mười mấy cái chiến trường dọc theo bờ

sông.

Vì vậy nên trong mắt Vũ Côn Luân, mỗi một tướng sĩ đều rất quý giá.

Về phần an toàn của Kiến Nguyên đế.

Hắn cho rằng không cần quá lo lắng, vị bệ hạ này đã không phải là vị bệ hạ

trong nhận thức của thế nhân rồi.

Sức chiến đấu của hắn đã vượt qua Thiên Bảng, vượt qua rất nhiều tông chủ các

thần tông.

Huống hồ còn có Sở Mính và Vọng Thiên Hống, cộng thêm rất nhiều cao thủ ở

bên đó.

Còn có Chiếu Thế Ma Đăng – Tông Thần Hóa đang ẩn núp ở phía sau.

khi Vũ Côn Luân lắc mình ra ngoài hơn mười dặm, thân thể như thủy tinh của

hắn lập tức biến thành ba đầu sáu tay, mỗi một tay đều cầm đao kiếm chém về

phía Chu Tri.

Đây là pháp Thiên Cương ‘Hàng Long Phục Hổ’!

Là pháp thuật mô phỏng theo Tiên Thiên Thần Thể của Cự linh, có lực lượng

khổng lồ, có thể trấn áp chân long, có thể phục bạch hổ.

Thân thể Vũ Côn Luân lại bành trướng gấp mười lần, tăng đến hơn 30 trượng.

Đây là Pháp Thiên Tượng Địa, có thể to nhỏ như ý, to thì thân thể phản tổ, hòa

vào lực lượng thiên quy, nắm giữ thần lực như tổ tiên; nhỏ thì giấu trong nhẫn,

có thể ẩn núp tung tích.

Ngày xưa, anh kiệt nhân tộc đã dựa vào hai loại pháp thuật này để chiến đấu với

Cự linh.

Chu Tri lại không đối kháng chính diện với Vũ Côn Luân, hắn hóa thành một

điểm tình quang lập lòe, xuất hiện ở trăm trượng trên không trung, rồi lập tức

vung tay áo lên, vô số kiếm cương ngàn trượng đã chém về phía thân thể thủy

tinh của Vũ Côn Luân.

Kiến Nguyên đế nhìn hai người bọn họ một chút, rồi lại đưa mắt nhìn về phía

Đô chỉ huy sứ Thiên nha Mặc Sĩ La Hầu.

Sau khi Vũ Côn Luân rời đi, Mặc Sĩ La Hầu chính là một trong những thuật sư

mà hắn tin tưởng nhất, hơn nữa còn là một người tương đối đắc lực ở trong số

đó.

“La Hầu!” Kiến Nguyên đế híp mắt lại: “Sau đó có thể thổi hết sương mù

không? Trẫm không muốn thổi hết sạch, chỉ cần thổi tan một phần là được.”

Mặc Sĩ La Hầu nghe vậy thì mỉm cười hành lễ: “Vấn đề không lớn, quốc sư vẫn

còn giữ 5000 thuật sư chưa sử dụng, chính là để loại bỏ sương mù. Theo thần

biết, bọn họ đã bố trí trận pháp rồi.”

Tiếu Hồng Trần ở cách đó không xa lại nhíu mày một cái.

Thời gian gần đây, hắn cảm nhận được Mặc Sĩ La Hầu này càng ngày càng uy

hiếp đến vị trí của hắn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play