Nhưng sau khi chúng nó chống đỡ giá lạnh, bay xuyên qua ‘Thiết Bích sơn

mạch’, thì tình huống đã phát sinh biến hóa.

Phía bắc ‘Vạn Quật sơn’ chính là Sát Châu, cũng là nơi có một lượng lớn sinh

linh sinh sống.

Bên này là nơi Nguyên Nghệ tộc thống trị, nhưng cũng có một lượng lớn Cự

linh và dị tộc khác.

Đại La Nghĩ tộc mới đầu chỉ thử bắt giết Cự linh và dị tộc ở ven đường để thăm

dò Sở Hi Thanh.

Sau khi phát hiện Sở Hi Thanh không ngăn cản, thì chúng bắt đầu điên cuồng

càn quét về phía trước như một đàn châu chấu.

Tất cả nơi chúng đi qua, sinh linh tuyệt tích, hóa thành đất trống, chỉ để lại vô

số xương cốt trắng ởn.

Chúng nó không chỉ ra tay với Cự linh và dị tộc, mà không tha cả thú hoang.

Nhưng mà tốc độ của chúng phải nhanh, chúng mà hơi chậm lại, thì đao ý của

Sở Hi Thanh lại đè xuống.

Lúc này, Tả Thiên Vương của Nguyên Nghệ tộc đã thống lĩnh tất cả Cự linh và

dị tộc Sát Châu, tổ chức một nhánh đại quân có quy mô ngàn vạn người, nỗ lực

ngăn cản Đại La Nghĩ tộc lên phía bắc.

Nhưng phòng tuyến này bị Đại La Nghĩ tộc phá nát một cách dễ dàng.

Sau khi vượt qua ‘Thiết Bích sơn mạch’ thì lực lượng của chúng đã khôi phục

một chút.

Hơn nữa toàn bộ Sát Châu đều bị bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Tất cả Cự linh và dị tộc đều không hiểu, vì sao đám Đại La Nghĩ tộc có thù sâu

như biển với nhân tộc này, lại không xuôi nam đến nơi có nhân khẩu đông đúc,

trái lại còn càn quét phía bắc, thảo phạt Cự linh có các thần che chở.

Chỉ có Nguyên Nghệ tộc là hiểu rõ ràng nhất.

Vị Tả Thiên Vương kia chỉ chống đỡ qua loa một phen, sau đó liền vứt 1100

vạn liên quân chư tộc ở đây, rồi nghênh ngang bỏ chạy cùng các cường giả của

Nguyên Nghệ tộc.

1100 vạn liên quân này, chẳng những không thể ngăn cản Đại La Nghĩ tộc, trái

lại còn trở thành nguyên liệu nấu ăn cho chúng.

Nguyên Nghệ tộc cũng nhờ thế mà tranh thủ được thời gian, chuyển tộc nhân ra

khỏi phạm vi tấn công của đàn kiến.

Đại La Nghĩ tộc dừng lại ở chiến trường khoảng một canh giờ.

Tại một canh giờ sau, khi chúng nó đang ‘ăn tiệc đứng’, thì đao ý của Sở Hi

Thanh lại hạ xuống, đánh nổ thân thể của kiến chúa lần nữa.

Điều này làm cho tất cả đàn kiến đều khiếp sợ và phẫn hận, nhưng sau đó lại

như một thùng nước đá đổ xuống, làm cho chúng tỉnh táo lại.

Tuy rằng nguyên khí và máu thịt của 1100 vạn liên quân này khiến chúng khôi

phục nhất định.

Lại có 13 con kiến đực khôi phục đến Siêu Phẩm, đại đa số kiến quân cũng khôi

phục rất nhiều.

Nhưng dưới đao của Vô Cực Đao Quân, chút lực lượng này của chúng vẫn yếu

ớt như cũ.

Toàn bộ Đại La Nghĩ tộc đều là con kiến trên thớt của tên ác ma này, chỉ có thể

mặc hắn xâu xé.

Đàn kiến khổng lồ bị ép phải bỏ lại chút thi thể và thịt nát có giá trị không cao

kia, bắt đầu bay lên không trung.

Chúng nó giống như đàn dê bị người chăn dê xua đuổi, tiếp tục bay thẳng về

phía bắc.

Ba mươi mấy ngày sau, chúng đã vượt qua ‘Vô tận băng nguyên’ và sa mạc

Xích Hồng.

Trang quý phi đã thăm dò được điểm mấu chốt của Sở Hi Thanh, chúng nó

tuyệt đối không thể đi chậm hơn năm vạn dặm một ngày.

Thấp hơn năm vạn dặm, Sở Hi Thanh sẽ trừng phạt chúng!

Đối với Đại La Nghĩ tộc mà nói, một ngày bay năm vạn dặm là cực kỳ vất vả.

Đừng nói là đám kiến thợ chỉ có lục phẩm thất phẩm và không có quá nhiều

năng lực chiến đấu kia, mà ngay cả những kiến quân cấp thấp cũng chỉ có thể

miễn cưỡng làm được.

Đấy là chưa nói đến chúng phải phi hành với cường độ cao trong toàn bộ hành

trình này.

Mặc dù Nghĩ tộc không có khái niệm ngủ.

Nếu như có thì tốt rồi… Trang quý phi rất định sẽ làm cho toàn tộc rơi vào ngủ

say, sau đó tập trung những chiến sĩ mạnh mẽ nhất tộc để tác chiến với Sở Hi

Thanh.

Có lẽ chúng sẽ tử thương nặng nề, nhưng sẽ không để mặc người xâu xé như

này.

Vấn đề là chúng không có, chúng không có cột sống giống nhân tộc và Cự linh.

Nhưng cái này không có nghĩa là chúng không cần nghỉ ngơi, chúng nó cần một

thời gian nhất định để thân thể nghỉ ngơi, đồng hóa máu thịt trong cơ thể, phòng

ngừa cơ thể và máu thịt dị hóa.

Nhưng mà dưới sự bức bách của Sở Hi Thanh, chúng nó chỉ có thể bay không

ngừng không nghỉ, bay hết tốc lực.

Cùng lúc đó, chúng cũng dốc hết sức thu thập các loại ‘đồ ăn’, tăng cường lực

lượng bản thân.

Kiến thợ trong tộc đã không còn sức lực làm gì, chỉ có thể do kiến quân cấp

trung và cấp cao ra tay.

Dưới sự thống lĩnh hợp lý của đám cao tầng, lực lượng của toàn tộc chẳng

những không giảm, trái lại còn mạnh hơn không ít.

Khi chúng bay qua sa mạc Xích Hồng, tiến vào địa vực Trung Thổ.

Thực lực của toàn tộc tuy không khôi phục như lúc mới thoát khỏi phong ấn,

nhưng cũng có 120 con kiến đực nắm giữ Tiên Thiên Thần Thể cấp độ Siêu

Phẩm, còn có một lượng lớn trưởng lão đang khôi phục.

Sau khi tiến vào Trung Thổ, phía trước lại không có bất kỳ một sinh linh nào.

Nơi chúng đi qua, không có Cự linh, cũng không có nô bộ, mà chỉ có một ít thú

hoang và một vài bộ lạc nhỏ sống ở nơi rừng sâu núi thẳm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play