Ông lão tóc bạc lại thấy buồn cười: “Chúng nó bất tử bất diệt, nhưng không có

nghĩa là có thể giữ lại lực lượng sau khi phục sinh, nguyên khí bị tổn thất sau

khi chết cũng cần thời gian khôi phục.”

“Ngoài ra, số lượng Đại La Nghĩ tộc không phải vô hạn, chúng nó gặm nhấm bộ

rễ của ‘Tọa Hóa mẫu thụ’, từ đó bất tử bất diệt, nhưng cũng đánh mất năng lực

sinh sản nhanh chóng kia. Đương nhiên, như vậy cũng vẫn rất đáng sợ.”

“Ngày xưa, tại thời điểm mạnh nhất thì Đại La Nghĩ tộc có sáu vị có sức chiến

đấu ngang với thần linh thượng vị, lại bị Thánh hoàng đời thứ ba tập hợp vô số

thiên kiêu và thần tướng của nhân tộc ở thời đại đó, giết cho toàn tộc không tìm

thấy một tứ phẩm nào. Sau đó lại phải mất 7000 năm, để phong ấn từng con Đại

La Nghĩ tộc phục sinh vào trong ‘Vạn Quật sơn’.”

“Hiện giờ, phong ấn của Thánh hoàng đời thứ ba đã qua 17 vạn năm, Tiên

Thiên Thần Thể của chúng đã khôi phục, nhưng lại gặp Huyết Nhai vào 800

năm trước!”

Trong lời nói của ông lão tóc bạc còn lộ ra chút cảm khái và kính phục: “Huyết

Nhai một người một đao liền tiêu diệt hết lực lượng mà bọn chúng tích lũy,

nguyên khí tích góp 17 vạn năm đều mất dưới đao của Huyết Nhai, bị tàn sát

như vậy, thì chúng nó tình nguyện trở về ‘Vạn Quật sơn’.”

“Chúng nói lợi dụng phong ấn của Thánh hoàng đời thứ ba, dùng để ngăn cản

Thần Ý Xúc Tử Đao. Buồn cười chính là, trận pháp Thánh hoàng đời thứ ba

dùng để phong ấn chính, lại trở thành nơi che chở và bảo toàn lực lượng cho

chúng. Mà bây giờ…”

Ông lão tóc bạc hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn đàn kiến đầy trời kia với thần sắc

phức tạp: “Huyết Nhai đã có truyền nhân, chúng nó lại dám chủ động rời khỏi

phong ấn, đây rõ ràng là có chuẩn bị.”

Nhân Trung Thủ nhất thời cau mày lại.

Đám Đại La Nghĩ tộc này nhất định là có biện pháp đối phó với Sở Hi Thanh,

cho nên mới có can đảm phá phong ấn.

Chỉ là không biết Sở Hi Thanh có thể thành công không.

Thiên Vô Nhị Nhật, Che Cổ Tuyệt Kim… tên kia… hắn không phải người

khiến người ta thất vọng.



Tại ‘Vạn Quật sơn’, Trang quý phi cũng đang mặt ủ mày chau.

Càng ngày càng nhiều Đại La Nghĩ tộc lao ra từ trong lòng núi ‘Vạn Quật sơn’.

Số lượng của chúng lên đến hàng ngàn hàng vạn, tiếng vỗ cánh ‘ong ong’ kia

thậm chí còn có thể chọc thủng màng nhĩ của người.

Trang quý phi lại không có ý vui mừng.

Lúc này, giọng nói của kiến chúa truyền vào trong đầu của nàng: “Tên Sở Hi

Thanh kia vẫn chưa hiện thân sao?”

“Chưa từng!”

Trang quý phi lắc lắc đầu: “Có tin tức nói kẻ này đang chạy đến Lương Châu,

nhưng chúng ta vẫn không thể xác định vị trí của hắn.”

Có thể biết mới là gì lạ.

800 năm trước, nếu như Huyết Nhai Đao Quân muốn ẩn nấp hành tung, thì

ngoại trừ mấy vị thần linh kia ra, không ai có thể tìm thấy hắn.

Sở Hi Thanh tuy kém xa Huyết Nhai, nhưng hắn đã là chủ của mười châu, có

long khí hộ thể, có thể che đậy cảm ứng của các thần.

Vấn đề là bí pháp mà bọn họ chuẩn bị, chính là bí pháp một đòn giết chết Sở Hi

Thanh kia, là cần tụ tập lực lượng của toàn tộc để phát động!

Lực lượng của tộc nhân càng bảo tồn hoàn chỉnh, thì uy lực của môn bí pháp

này càng mạnh.

Nhưng bây giờ chúng nó lại phải chiến đấu ở mấy phương hướng, nào là Đô

Thiên thần cung, Quy Nguyên kiếm phái và Ngự Thần tông.

Thậm chí ngay cả Thần Diễm cũng của ma môn cũng phái 25000 đệ tử đến nơi

này, bày trận ở phía tây ‘Vạn Quật sơn’.

Điều này không chỉ làm cho áp lực của chúng tăng mạnh, mà còn làm cho một

lượng lớn kiến quân tử thương.

Chung quanh ‘Vạn Quật sơn’ rất ít người, không có quá nhiều máu thịt để bọn

chúng khôi phục, thậm chí cây cối cũng không có bao nhiêu.

Đám kiến quân chết trận kia, dù có thể khởi tử hoàn sinh, nhưng mà không còn

bao nhiêu lực lượng.

Vì vậy uy lực của môn bí pháp này đang không ngừng giảm xuống.

Sở Hi Thanh hiện thân càng muộn, khả năng đánh giết Sở Hi Thanh càng ngày

càng thấp.

“Dựa theo tình báo của ngươi, kẻ này cũng là một người lòng mang thiên hạ

như Huyết Nhai, không chỉ là nhân vật anh hùng của nhân tộc Thần Châu, mà

còn xả thân vì nghĩa. Theo lý thuyết thì hắn nhất định sẽ không ngồi yên nhìn

Lương Châu bị tàn phá.”

Giọng nói kiến chúa lại hơi đổi: “Nhưng chúng ta đã quên một chuyện, hắn còn

là một vị vương giả cắt cứ mười châu, cầm binh hai ngàn vạn. Loại quân vương

như hắn, dù có nhân nghĩa đến đâu, có yêu dân thương chúng hơn nữa, thì tư

duy của hắn cũng không giống với Huyết Nhai được.”

Trang quý phi nghe vậy thì sững sờ, lập tức nhíu mày liễu: “Ý của mẫu hậu đại

nhân là, hắn có thể dùng những tông phái tây vực này, và cả binh mã của triều

đình để tiêu hao lực lượng của chúng ta?”

“Cũng có thể là mượn tay của chúng ta để đả kích những đối thủ tiềm ẩn của

hắn như Đô Thiên thần cung, những người này đều lực cản cho việc hắn xưng

đế trong tương lai.”

Kiến chúa cười gằn một tiếng: “Tuyệt đối đừng xem thường quyền mưu và thủ

đoạn của một vị quân vương nhân tộc, chỉ sợ trước khi chúng ta đột phá phòng

tuyến của nhân tộc, thì Sở Hi Thanh sẽ không hiện thân.”

Con ngươi Trang quý phi không khỏi co rút lại: “Nhưng nếu làm vậy, bộ tộc ta

sẽ thương vong thảm trọng.”

Trước khi tiến vào khu vực có nhân khẩu đông đúc, mỗi một phần lực lượng

đều rất quý giá với chúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play