Gần như cùng một thời gian, trên ‘Vọng Giang lâu’ có 17.000 năm lịch sử ở

thành Thiên Hán, Hán Châu.

Tương Vương – Huyền Kiến Văn cau mày, do dự nhìn vào thánh chỉ ở trong tay

mình.

Mà đối diện hắn chính là Tiếu Hồng Trần vừa mới khôi phục.

Thần sắc Tiếu Hồng Trần bình tĩnh, thong dong tự nhiên châm rượu.

“Tương Vương điện hạ, bệ hạ rất coi trọng ngài, đô đốc bảy châu Phì, Đông,

Ngô, Tương, Ninh, Hoài, Hán, cộng thêm đất phong năm quận Tương Châu của

điện hạ, bệ hạ đã giao gần nửa cái Giang Nam này cho ngài rồi.”

Giọng nói hắn dụ dỗ từng bước: “Hiện giờ, toàn bộ triều đình đều đang chờ

mong điện hạ dẫn quân quét sạch phản tặc.”

Vị thân vương ở đối diện lại cười khổ một tiếng, cất quyển trục đi.

“Bệ hạ đúng là làm khó ta, ai chẳng biết Thần Ý Xúc Tử Đao của Vô Cực Đao

Quân có thể đối đầu vạn quân, mà Thiết Kỳ Bang và hai ngàn vạn binh mã của

phủ đại tổng quản bắc vực và Vô Tướng thần tông cũng là cao thủ như mây.”

“Cô hưởng ứng lệnh hiệu triệu của bệ hạ, chiêu mộ binh mã và kiềm chế cánh

của Thiết Kỳ Bang thay triều đình, đó đã là tận lực rồi. Còn dẫn quân… hôm

nay Cô xuất binh, ngày mai đầu người liền rơi xuống đất.”

“Không biết điện hạ đã nghe nói đến Đại La Nghĩ tộc chưa?”

Tiếu Hồng Trần vừa nói vừa đặt một chén rượu ở trước mặt Tương Vương.

Hắn quan sát vẻ mặt của Tương Vương, thấy đối phương đang cân nhắc, thì biết

ngay là đối phương cũng biết Đại La Nghĩ tộc.

Tiếu Hồng Trần cười khẽ một tiếng: “Mấy ngày trước, không biết vì sao mà Đại

La Nghĩ tộc đột nhiên thoát vây. Điện hạ cũng biết tính nết của đám thần tông

như Vô Tướng thần tông rồi đấy, bọn họ tự xưng là danh môn chính đạo, luôn

coi chuyện thiên hạ là nhiệm vụ của mình, chắc chắn sẽ không ngồi xem. Sở Hi

Thanh thân là truyền nhân của Huyết Nhai Đao Quân, càng không thể ngồi yên

không để ý đến Đại La Nghĩ tộc.”

“Vì vậy chúng ta xác định Sở Hi Thanh chắc chắn sẽ đến Lương Châu, dự tính

là mười ngày nửa tháng sẽ không thể trở về, thậm chí có thể kéo dài đến mấy

tháng.”

“Mà ở phía đông, ngàn vạn đại quân của triều đình cũng đã xuôi nam, kiềm chế

tất cả chủ lực của Thiết Kỳ Bang, chỉ cần điện hạ xuôi nam, liền có thể quét

ngang hạ du, lấy lại hai châu Đông và Phì. Đây là cơ hội có một không hai,

cũng chính là thời cơ để điện hạ xuất binh, kính xin điện hạ quyết đoán.”

“Có lẽ giống như Tiếu đại nhân nói, nhưng mà sau đó thì sao đây?”

Tương Vương lắc đầu, đáy mắt hiện ra ý châm biếm: “Có lẽ Cô có thể lấy được

Thiết Kỳ Bang, nhưng sau đó chỉ cần Sở Hi Thanh một người một đao đến đây,

liền có thể chém chết Cô dưới đao. Huống hồ trong tay Cô không có tiền lương,

chiêu mộ 150 vạn binh mã đã là cực hạn, nào có sức lực đông chinh?”

“Bệ hạ có lời, chỉ cần điện hạ xuất binh, điện hạ có thể dùng phủ khố của Tương

Châu và Hán Châu. Ngoài ra, quan phủ các nơi như Sở Châu, Thục Châu,

Xuyên Châu cũng sẽ ủng hộ hết mình.”

Tiếu Hồng Trần thản nhiên nhìn nhau với Tương Vương, giọng nói cực kỳ chân

thành: “Bệ hạ có lời chuyển cáo cho điện hạ, tu vị của tên phản tặc Sở Hi Thanh

kia càng ngày càng cao, quân lực dưới trướng của hắn cũng đang tăng nhanh.

Nếu tiếp tục như vậy, không đến ba năm, tên phản tặc kia sẽ thành thế. Đến khi

đó toàn bộ Thần Châu này, không còn là của Huyền gia nữa.”

Hắn thấy Tương Vương suy tư, khóe môi nhất thời cong lên: “Ngoài ra, bệ hạ

cũng tin tưởng năng lực của điện hạ, bệ hạ nói ngài là người có thiên tư trác

tuyệt nhất của hoàng tộc Đại Ninh, là thiên kiêu cái thế có hi vọng đột phá Siêu

Phẩm nhất của Huyền thị trong 500 năm qua.”

“Mấy chục năm nay ngài vẫn giấu tài, không lộ phong mang. Chỉ cần điện hạ

đồng ý ra tay. Bệ hạ sẽ mở phong ấn huyết mạch của điện hạ, để ngài chuyển

sang tu Thất Long Thần Thiên Thủ, để điện hạ sở hữu lực lượng đối kháng với

Sở Hi Thanh.”

Tương Vương nghe vậy thì nhướng mày lên, mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Hoàng tộc Đại Ninh có phong ấn huyết mạch để đệ tử gia tộc.

Vì vậy nên tất cả hoàng tộc đều không thể thu luyện Cửu Long Thần Thiên Thủ

chân chính, mà chỉ có thể tu luyện vài loại bí pháp khác, không thể tụ tập và cô

đọng long khí.

Ngoài ra, tuy rằng Đại Ninh không cấm đệ tử hoàng tộc tu hành bí pháp Hoàng

Đạo, nhưng vì đề phòng phiên vương các nơi. Nên phong ấn huyết mạch của

bọn họ sẽ bị áp chế khi đối mặt với hoàng đế Đại Ninh.

“Điện hạ…”

Tiếu Hồng Trần còn muốn khuyên bảo thêm vài câu, đã thấy Tương Vương

Huyền Kiến Văn giơ cốc trà lên.

“Tiếu đại nhân, hôm nay kết thúc ở đây đi. Có xuất binh hay không, cô cần

thương lượng với phụ tá, sau đó mới có câu trả lời chắc chắn.”

Tiếu Hồng Trần nhíu mày, hắn nhìn vẻ mặt của Tương Vương, sau đó vẫn bất

đắc dĩ mà cúi chào, rồi rời khỏi nơi này.

Sau khi Tiếu Hồng Trần rời đi, một đạo nhân mày trắng vẫn yên lặng trong toàn

bộ quá trình bỗng nhiên ‘sống’ lại.

“Điện hạ chú ý, đây là kế sách xua hổ nuốt sói, vị bệ hạ kia không có ý tốt.”

Đạo nhân mày trắng lập tức thở dài: “Nhưng hắn nói cũng có đạo lý, Sở Hi

Thanh đã có thành tựu, một khi hắn đoạt được giang sơn Đại Ninh, hùng đồ bá

nghiệp của điện hạ, mấy chục năm tích lũy của điện hạ, tất cả đều trôi theo dòng

nước. Hơn nữa, thứ bệ hạ lấy ra lần này cũng có chút thành ý.”

“Đô đốc quân sự bảy châu, chỉ cần bệ hạ chiếm được chỗ này, tương lai có thể

kiềm chế triều đình. Chỉ cần phủ đại tổng quản bắc vực vẫn còn, Tần Mộc Ca

vẫn còn, bệ hạ sẽ không dám ra tay với điện hạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play