Cô gái áo trắng hơi suy nghĩ một chút, liền bay xuống nơi Sở Hi Thanh vừa

đứng.

Nàng không nhìn thấy tận mắt, nhưng có thể cảm ứng được dấu vết ở nơi này.

Cô gái áo trắng đầu tiên là dùng thần niệm càn quét bốn phía, sau khi không thu

hoạch được gì thì lại giơ tay lên bắt quyết.

“Như ý tùy tâm, xóa tất cả huyễn thuật nơi này.”

Toàn bộ bãi tha ma đều không có bất kỳ biến hóa nào.

Cô gái áo trắng cau mày, áo bào quanh thân không gió tự bay.

“Xóa tất cả phương pháp che đậy ở nơi này! Hai đạo vũ trụ đều theo ý ta.”

Dần dần, nàng nhìn thấy một cánh cửa khổng lồ màu đen xuất hiện ở trước mặt

mình.

Cô gái áo trắng cũng không tùy tiện tiến vào trong, mà giơ tay lên, hút một đoàn

linh quang màu vàng đến gần mình.

“Phổ Thiên, đây là nơi nào? Ta có thể cảm nhận được bên trong này rất nguy

hiểm.”

Linh quang màu vàng lơ lửng chốc lát, sau đó đó một đoàn linh quang càn quét

ra bốn phía.

Giây lát sau, tiếng nói của Thần Phổ Thiên truyền đến: “Cấm chế và trận pháp

bên trong rất mạnh, Phổ Thiên chi pháp của ta không thể thẩm thấu vào trong.

Nhưng cánh cửa này giấu trong lỗ hổng thời gian, nó tách rời với năm tháng bên

ngoài. Chắc hẳn là được khảm vào từ hơn 7000 năm trước. Nếu ta đoán không

sai, đây hẳn là bảo tàng của Vũ Liệt thiên vương.”

“Bảo tàng Liệt vương?”

Cô gái áo trắng chính là Thần Tịnh Ly đang truy tìm tung tích của Sở Hi Thanh.

Nàng vẫn không thể phán đoán chính xác vị trí của Sở Hi Thanh.

Mãi đến khi toàn bộ thế gian đều chú ý đến trận chiến ở thành Vọng An, thì

Thần Phổ Thiên mới nhắc nhở nàng, khiến nàng khóa chặt tung tích của Sở Hi

Thanh.

Nàng rơi vào suy ngẫm: “Phu thê Sở Hi Thanh nắm giữ Nghịch Thần Kỳ, bọn

họ quá nửa là biết vị trí của bảo tàng, mà lấy bảo tàng vào thời điểm này cũng

không có vấn đề gì. Chỉ là…”

Chỉ là nàng vẫn không thể nào yên tâm.

Sở Hi Thanh thực sự đã dùng kế sách ‘gậy ông đập lưng ông’ này quá nhiều lần,

nhưng hết lần này đến lần khác vẫn luôn có người nhảy vào bẫy của hắn.

Hắn không có dùng con mồi thơm ngon và vô hại để dụ dỗ người khác, nhưng

lại thành công nhiều lần.

Rất khó nói lần này có phải là cạm bẫy mà Sở Hi Thanh dành riêng cho nàng

không.

Dù sao nàng cũng đã bại lộ hành tung ở dưới Lê Sơn.

Lê Sơn Lão Mẫu không thể không nhắc nhở Sở Hi Thanh.

“Phổ Thiên, bây giờ giúp ta xác định vị trí của mấy người Lý Trường Sinh, Sở

Vân Vân, Kiếm Tàng Phong, Vấn Tố Y, Lê Sơn Lão Mẫu, Thời Tri Mệnh…

Không! Ta muốn xác định vị trí của tất cả Siêu Phẩm, Gần Thần và Ngụy Thần

của nhân tộc ở phàm giới!”

Cái gọi là Ngụy Thần, chính là chỉ những tồn tại như Cơ Dương, Chập Long, Lê

Sơn Lão Mẫu.

Bọn họ có lực lượng của thần linh Vĩnh Hằng, nhưng lại không phải thần linh

Vĩnh Hằng.

Thần Phổ Thiên yên lặng chốc lát, rồi mới mở miệng lần nữa: “Kẻ gần nhất

cũng cách nơi này năm vạn dặm, ta có thể xác định quanh đây không có mai

phục. Ngoại trừ Chúc Quang âm ra, những người còn lại muốn chạy đến đây, thì

phải mất một thời gian nhất định, hoặc là sử dụng thủ đoạn đặc thù nào đó.”

Điều này có nghĩa là Thần Tịnh Ly có đủ thời gian thoát đi, đám minh hữu của

Thần Tịnh Ly như bọn họ cũng có năng lực can thiệp.

“Thật sao?”

Thần Tịnh Ly nghi ngờ không thôi.

Nhưng nàng lại nghĩ đến, vì nhìn chằm chằm vào hướng đi của Táng Thiên, Hư

Thần – Xa Nguyên đã giao cái tiên thiên thần bảo rất mạnh mẽ cho Thần Phổ

Thiên.

Có lẽ Thần Phổ Thiên không thể dò xét tất cả bọn họ, nhưng có thể xác định

phương vị của những người này.

Chỉ ngoại trừ Thời Tri Mệnh, vị Thời Thần này dù vẫn trọng thương chưa lành,

nhưng vị cách vẫn là nửa bước Tạo Hóa.

Khi Chúc Quang âm còn sở hữu ‘Bàn Cổ tinh hồn’, hắn vẫn là một trong những

thần linh mạnh mẽ nhất thiên địa.

Nhưng Thời Tri Mệnh chỉ là hóa thể của Chúc Quang âm, thực lực chưa đủ để

uy hiếp Thần Tịnh Ly.

Cuộc chiến ở Vân Hải tiên cung, nếu Mộc Kiếm Tiên không ra tay, nàng đã giết

chết Thời Tri Mệnh rồi.

Thần Tịnh Ly lập tức nhìn về phía cánh cửa màu đen với vẻ suy tư.

Nếu các cường giả bên phe Sở Hi Thanh đều không có ở đây, vậy có phải là bản

thân tòa bảo tàng này có vấn đề không?

“Nói chút chuyện của Vũ Liệt thiên vương đi! Ta nghe nói hắn cuối cùng đã

chết trong thần kiếp, bị 27 vị thần linh hạ phàm liên thủ giết chết? Có người lại

nói hắn bị tiêu hao hết, bị các thần dây dưa đến chết. Nhưng nếu là vậy, hắn để

lại bảo tàng kiểu gì?”

Nàng vẫn luôn rất quan tâm đến phàm giới.

Tuy nhiên, tại khoảng thời gian 16.000 năm đến 5000 năm trước, vì cướp đoạt

thiên quy Như Ý nên nàng đã ngủ say một quãng thời gian rất dài, nên chỉ hiểu

biết có hạn về đoạn lịch sử này.

Nói đến thì Vô Tướng thần tông cũng đã quật khởi trong khoảng thời gian này.

Thần Phổ Thiên lại trả lời nằm ngoài dự đoán của nàng: “Nói chính xác thì Vũ

Liệt thiên vương Minh Thiên Thu không chết trong thần kiếp, thậm chí là không

ai tận mắt nhìn thấy hắn chết.”

Thần Tịnh Ly không khỏi sững sờ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play