Thật ra thì có rất ít người trong cung biết nàng đã lên cấp nhất phẩm, nhưng rất

nhiều người nhớ vị ái nữ của Long Dương trưởng công chúa này, lại có thân tín

của thiên tử Mặc Sĩ La Hầu đi theo sau.

Tuy rằng bọn họ hơi nghi ngờ, những vẫn cho đi.

Mặc Sĩ La Hầu thân là người khống chế Thiên nha Cẩm y vệ, có quyền hạn dẫn

người vào hoàng cung.

Mà khi Sở Mính tiến vào Ngọ Môn, lại nhìn thấy cửa hông của Ngọ Môn mở ra,

một đội giáp sĩ mặc chiến giáp trắng như tuyết đi ra ngoài.

Đội giáp sĩ này có đến 120 người, lại mang nghi trượng của vương công.

Người giữa đội ngũ không chỉ ăn mặc trang phục của thân vương, mà còn cưỡi

chiến mã.

Đó là một thiếu niên môi hồng răng trắng, dung mạo âm nhu, da thịt trắng nõn

như tuyết.

Hắn liếc mắt nhìn Sở Mính một chút, sau đó liền tiếp tục quất ngựa đi về phía

trước, song phương lướt qua người nhau.

“Kia là ai?”

Sở Mính cau mày liễu, nghi ngờ nhìn bóng lưng thiếu niên kia: “Đại Ninh

chúng ta có một thân vương như vậy sao?”

Mặc Sĩ La Hầu bật cười nói: “Đại Ninh chúng ta không có, nhưng lẽ nào quận

chúa quên Cực Đông Băng Thành sao? Đây là Trưởng Tôn Binh Quyền của

Cực Đông Băng Thành, được sắc phong Cực Đông Vương, Tổng đốc Hạch

Châu, đô đốc quân sự trên biển. Bệ hạ có chỉ, tất cả nghi trượng đều ngang bằng

với thân vương.”

“Trưởng Tôn Binh Quyền?”

Sở Mính lại càng ngờ vực hơn: “Ta biết kẻ này, cũng từng xem qua chân dung

của hắn, nhưng hình như không giống lắm. Dung mạo của kẻ này quá âm nhu,

nhìn không giống nam nhân.”

Tên kia không chỉ rất âm nhu, mà hình như còn không có yết hầu.

Mặc Sĩ La Hầu không khỏi híp mắt lại, che giấu vẻ kinh dị trong mắt: “Chắc là

có quan hệ với huyết mạch Thần âm của người này? Nói đến thì người này cũng

khiến người ta hâm mộ như quận chúa vậy.”

“Một năm trước, Trưởng Tôn Binh Quyền vẫn là tứ phẩm, bây giờ cũng đã vào

nhất phẩm thượng. Có người nói còn trở thành Thần tử của âm Thần – Nguyệt

Hi, thức tỉnh huyết mạch Thần âm, kỳ ngộ không kém quận chúa. Người này

còn rất được bệ hạ sủng ái, từ khi hắn được sắc phong đến nay, hầu như ngày

nào bệ hạ cũng sẽ triệu hắn vào cung thăm hỏi.”

Hắn không tự chủ được mà nghĩ đến ánh mắt Kiến Nguyên đế nhìn Trưởng Tôn

Binh Quyền.

Đó không phải ánh mắt nhìn bộ hạ dưới trướng.

“Ồ?”

Sở Mính kinh ngạc nhướng mày lên, rồi lại cười gằn một tiếng.

Xem ra kẻ này cũng dùng ngoại lực để vào nhất phẩm, chỉ là hắn có tư cách gì

mà so sánh với mình?

Tẩm cung của Kiến Nguyên đế là ‘Duyên Anh điện’.

Khi Sở Mính đến đây, lại bị Mặc Sĩ La Hầu giơ tay cản lại: “Mời quận chúa đại

nhân chờ ở đây một lát, chờ hạ quan thông báo cho bệ hạ…”

Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, giọng nói lười nhác của Kiến Nguyên đế đã

truyền ra: “Là Mính sao? La Hầu, để nàng vào gặp trẫm, cậu cháu trẫm đã lâu

không gặp, đúng là hơi nhớ nàng rồi.”

Khóe môi Sở Mính cong lên, liền cất bước đi vào trong điện.

Trong lòng nàng lại nghĩ, Kiến Nguyên đế lại gọi thẳng tên của Mặc Sĩ La Hầu.

Xem ra lời đồn không sai, Kiến Nguyên đế rất tin tưởng Mặc Sĩ La Hầu, thậm

chí có thể còn tin tưởng hơn cả Chỉ huy sứ tam nha Cẩm y vệ Tiếu Hồng Trần.

Khi nàng đi vào trong điện, liền nhìn thấy Kiến Nguyên đế đang ngồi bên trong

tòa cung điện rộng lớn này.

Dáng vẻ ngồi của hắn rất tùy ý, thần thái nhàn nhã, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.

Hiển nhiên là thương thế từ hơn một tháng trước vẫn chưa khỏi hắn.

Khi Sở Mính và Mặc Sĩ La Hầu thi lễ, Kiến Nguyên đế bỗng nhiên nhíu mày:

“Hai người các ngươi đều bị thương không nhẹ, là kẻ nào gây nên?”

Hắn lập tức có suy đoán, liền nắm hai tay vịn, thân thể hướng về phía trước, cúi

xuống nhìn hai người: “Là Sở Hi Thanh? Cái tên nghịch tặc kia, hắn dám?”

“Chính là Sở Hi Thanh.” Sở Mính quỳ một chân trên mặt đất: “Ta không cẩn

thận bị Sở Hi Thanh tìm thấy. Đao đạo của người này cực kỳ đáng sợ, lại có sát

tâm với ta. May mà có Mặc Sĩ chỉ huy sứ ở đó, bằng không thần đã chết dưới

đao Sở Hi Thanh rồi.”

“Ồ?” Kiến Nguyên đế nhìn Mặc Sĩ La Hầu một chút, vẻ mặt lập tức khôi phục

bình thường: “Ngươi từng giao thủ với Sở Hi Thanh? Ngươi cho rằng trình độ

võ đạo của hắn bây giờ thế nào?”

“Ít nhất cũng là top 8 Thiên Bảng!”

Sở Mính lập tức trả lời: “Người này chỉ dùng Tru Thiên Đao với ta, nhưng mà

thần còn không đỡ nổi một đao, Tru Thiên Đao của hắn phải là tầng 26 trở lên,

rất có thể đã tiếp cận với tầng thứ Chân Linh. Nếu không phải tên tạp chủng kia

quá tự tin, muốn chơi mèo vờn chuột với chúng ta, thì có lẽ ta và Mặc Sĩ chỉ

huy sứ đã không có sinh cơ.”

“Có điều, Sở Hi Thanh tuyên bố trong vòng ba tháng sẽ tìm được ta, mặc kệ ta

ẩn thân ở đâu thì hắn cũng sẽ chém giết ta. Lấy tính mạng của ta để hoàn thành

‘nghi thức’ Nhai Tí của hắn.”

Nàng vô cùng xấu hổ mà cúi đầu xuống: “Thần vô năng, cô phụ kỳ vọng của bệ

hạ!”

Mặc Sĩ La Hầu lại cười khổ nói: “Bệ hạ, thật ra quận chúa đã rất nỗ lực. Lấy

góc nhìn của thần, thực lực của quận chúa đủ để đối kháng với top 30 Thiên

Bảng mà không rơi xuống hạ phong. Võ đạo của Sở Hi Thanh đúng là rất mạnh,

tu vị của hắn đã tiến thêm một bước, không phải ai cũng có thể thoát khỏi đao

của hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play