Sau trận chiến núi Ô Kim ở Nghiêm Châu, Sở Vân Vân dẫn biên quân đông bắc

xua đuổi tất cả Cự linh về Sương Châu, Lãnh Châu và Linh Châu ở phía bắc

‘Vô tận băng nguyên’.

Sở Hi Thanh vốn định tấn công tiếp, vượt qua ‘Vô tận băng nguyên’ đẩy đến

phía bắc ‘sa mạc Xích Hồng’, chiếm cứ ba châu Sương Lãnh Linh của thời đại

Huyền Hoàng thủy đế.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Sau khi Cực Đông Băng Thành tan vỡ, thế lực dưới trướng Sở Hi Thanh là năm

châu bắc vực và Thiết Kỳ Bang sẽ phải một mình ứng phó với áp lực của triều

đình.

Mà bây giờ, tuy hắn lấy được gần ngàn vạn binh mã của Cực Đông Băng

Thành, nhưng hắn vẫn mù tịt không biết gì về những binh mã này, chứ không

nói gì đến khống chế bọn họ đánh trận.

Binh không biết tướng, tướng không biết binh, chính là tối kỵ của nhà binh.

Mấu chốt vẫn là lòng quân bất ổn… trừ phi là con dân của Băng Thành ổn định

lại ở Băng Châu và Nghiêm Châu, bằng không bọn họ cũng không an tâm chinh

chiến.

Hiện giờ, những tướng sĩ Băng Thành này có thể thủ đất, nhưng không thể tấn

công.

Sở Vân Vân không thể không điều binh xuôi nam, dùng 300 vạn tinh nhuệ biên

quân để dàn binh ở phía nam U Châu, một mặt uy hiếp triều đình, một mặt tiếp

ứng những tướng sĩ Băng Thành kia.

Vì vậy Vô Tướng thần tông nhất định phải thiết lập trạm gác ở ‘Vô tận băng

nguyên’, cảnh giác Cự linh ở Sương Châu xuôi nam với quy mô lớn.

Sở Hi Thanh nói đến đây thì bỗng sinh lòng cảm ứng, đưa mắt nhìn ra phía

ngoài hang động.

Sở Vân Vân đã rời đi.

Lúc trước tuy Sở Vân Vân nổi giận xé nát hư không mà đi, nhưng nàng vẫn đi

theo ‘thuyền Bình Thiên’.

Mãi đến khi bọn họ đưa Vấn Tố Y đến tầng dưới cùng, thì Sở Vân Vân mới rời

đi.

Nội tâm Sở Hi Thanh rất phức tạp.

Một mặt là phấn chấn khi Sở Vân Vân vẫn hộ tống Vấn Tố Y đến nơi này; một

mặt là cảm thấy có lỗi với Sở Vân Vân, cảm thấy oan ức cho nàng.

“Vân Vân tỷ đi rồi?”

Lục Loạn Ly quay đầu nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Sở Hi Thanh thì ngẩn ra,

sau đó lại cười gằn một tiếng: “Hư tình giả ý!”

Nếu cái tên này hổ thẹn thật, thì đã không đi trêu ghẹo Vấn Tố Y.

Lục Loạn Ly cũng quay người, bay về phía miệng hang.

Nàng cũng không muốn ở lại nơi này.

Mỗi lần nhìn thấy Vấn Tố Y, nội tâm của nàng lại thấy khó chịu, chua xót, là lạ,

nói chung là không dễ chịu.

Nàng quyết định trở về Vô Tướng thần sơn bế quan hai ba tháng, coi như nhắm

mắt làm ngơ.

Nữ nhân Vấn Tố Y này quá giảo hoạt, quả thực là hồ ly tinh!

Sở Hi Thanh biết Lục Loạn Ly không vui, cũng không có ý giữ lại đây, mà chỉ

truyền âm nói.

“Ra ngoài chờ ta một chút, ta có việc cần ngươi hỗ trợ.”

Lục Loạn Ly cảm thấy hơi khó hiểu, cái tên này muốn làm gì?

Sức chiến đấu của Sở Hi Thanh bây giờ đã đuổi sát cha nàng, binh lực lại đến

khoảng hai ngàn vạn, dưới trướng cũng có mấy vị Thiên Bảng, hắn có chuyện

gì cần mình giúp?

Lục Loạn Ly có tâm trực tiếp rời đi, chỉ để lại cho Sở Hi Thanh một bóng lưng.

Để cho hắn hiểu được, nàng tuyệt đối không phải kẻ gọi thì đến, đuổi thì đi.

Nhưng sau khi do dự một lát, nàng vẫn ngoan ngoãn chờ đợi ở bên ngoài.

Khoảng tầm một ngày sau, trận pháp rốt cuộc cũng hoàn thành.

Hiện giờ mấy người La Hán Tông đang dùng pháp thuật để xây dựng một thạch

bảo ở trên đỉnh chóp ‘Lê Tham địa quật’, làm nơi thanh tu cho các trưởng lão

của Vô Tướng thần tông.

Nhưng việc này không quan hệ gì với Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh đầu tiên là an bài một ít chuyện cho bộ hạ cũ của Vấn Tố Y như

Trưởng Tôn Nhược Lam, Tế Hải đại trưởng lão, Băng Phách Chiến Long -Trầm

Vân, sau đó mới ngự không bay đến bên cạnh Lục Loạn Ly.

Hắn vào thẳng vấn đề: “Tu vị của ta đã đầy, phải đi tìm bí dược, thăng cấp tam

phẩm thượng, Loạn Ly ngươi hộ pháp giúp ta. Ngoài ra, còn có hai nơi nhất

định phải đến, có thể mất hai ba tháng. Loạn Ly ngươi nghiên cứu võ học ở đâu

cũng thế. Không bằng đi theo ta, ta còn có thể dùng ‘Dục Nhật thần chu’ đưa

ngươi đi đo đạc thiên hạ, cân đo thiên địa.”

Khóe môi Lục Loạn Ly lại giật giật vài cái.

Lúc này mới bao lâu mà cái tên này lại tăng cấp tam phẩm thượng rồi?

Nàng nhìn Sở Hi Thanh với vẻ ngờ vực: “Ngươi thăng cấp tam phẩm thượng

mà còn cần người hộ pháp? Hiện giờ có ai dám động đến ngươi?”

Lục Loạn Ly biết, hiện giờ sẽ không có ai ngăn cản Sở Hi Thanh lên cấp tam

phẩm thượng.

Bởi vì cái tên này thăng cấp quá dễ dàng, chỉ cần chém giết một con á loại hỗn

độn, sau đó trực tiếp dùng bí dược là được.

Nên sẽ không có ai chạy đi ngăn cản.

Thế lực khắp nơi còn không biết Sở Hi Thanh đã hoàn thành ‘nghi thức’ hỗn

độn rất cao siêu, thì không khỏi quá ngu xuẩn.

Bọn họ chỉ có thể đặt hi vọng vào thời điểm Sở Hi Thanh tăng cấp nhị phẩm và

nhất phẩm.

Lục Loạn Ly tự hiểu lấy mình, mình bây giờ chỉ là tứ phẩm thượng, cách những

Thiên Bảng kia rất xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play