Diệp Tri Thu lại an ủi Sở Hi Thanh: “Có người nói Nhị tổ của hai môn Xiển

Chân đã truyền đạt chỉ dụ, lệnh cưỡng chế tất cả Siêu Phẩm của nhân tộc không

được ngăn cản Vấn thành chủ lên cấp.”

Sở Hi Thanh lại cười lạnh.

Thiên Thính viện đã gửi tin này cho hắn từ lâu rồi.

Cái chỉ dụ này rất thú vị, là không được ngăn cản Vấn Tố Y lên cấp, chứ không

phải là ‘toàn lực giúp đỡ’.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, quả nhiên là hai môn Xiển Chân đã xảy ra vấn đề.

Hai thế lực bắt nguồn từ thời đại Huyền Hoàng thủy đế này, vốn được thiết lập

vì duy trì truyền thừa nhân tộc Thần Châu.

Nhưng mười mấy vạn năm gần đây, phong cách làm việc của bọn họ càng ngày

càng khiến người ta khó hiểu.

Lẽ ra Vấn Tố Y chứng đạo Vĩnh Hằng, thì toàn bộ nhân tộc Thần Châu đều

được lợi, đây vốn là việc trọng đại của cả tộc mới đúng.

Dù nội bộ nhân tộc không chịu giúp đỡ, thì cũng không thể ngăn cản.

Đặc biệt là dưới cục diện hiểm ác như bây giờ.

Nhưng mà hai môn Xiển và Chân lại truyền đạt ý chỉ như vậy.

Tiếc là Thần Xích Hỏa không hiểu nhiều về phương diện này, Sở Hi Thanh

không thể thăm dò được bao nhiêu tình báo về hai môn Xiển và Chân trong

miệng hắn.

Nhưng nếu nói Nhị tổ Xiển Chân không hỗ trợ gì thì cũng không đúng.

Sư tôn của hắn và tông chủ Lý Trường Sinh đều có sức chiến đấu Siêu Phẩm,

nhưng tu vị lại chỉ có nhất phẩm thượng, không bị chỉ dụ này hạn chế.

Đương nhiên, chỉ dụ của Nhị tổ Xiển Chân và Thánh hoàng đời thứ ba đều

không thể quản được Cự linh.

Kẻ địch của bọn họ vẫn là rất mạnh mẽ.

“Cái chỉ dụ này chính là đánh rắm!”

Nhậm Ngã Tiếu cười một tiếng, mặt đầy khinh thường: “Tất cả Siêu Phẩm trở

lên, tự chúng ta có thể ngăn cản. Ta nghe sư tôn nói, Thánh hoàng đời thứ ba

cũng rất kinh ngạc khi nghe thấy việc này. Còn đặc biệt xuất quan năm ngày để

chấn nhiếp chúng thần. Nhưng mà dưới Siêu Phẩm, thì có một lượng lớn nhất

phẩm phe Cự linh, thậm chí là Thiên Bảng của nhân tộc!”

“Bên phái triều đình cũng muốn đưa ngươi vào chỗ chết, Luận Võ lâu đang biên

soạn đặc san vì chuyện Vấn thành chủ tự phong ấn. Bọn họ không tiếc rêu rao

chuyện ngươi giết chết Trấn Thiên Lai, Chu Huyết và Chu Minh Nguyệt, đánh

trọng thương Tiếu Hồng Trần. Mục đích chính là để các thế lực coi trọng ngươi,

ước định lại thực lực của ngươi bây giờ. Sư đệ, nói không chừng lần này ngươi

phải chơi với đám ‘Cự linh Vương miện’ và cao thủ top 30 Thiên Bảng rồi.”

Sở Hi Thanh nghe thấy vài câu này, khóe môi lại cong lên.

Chuyện này, Hồ Khản cũng đã gửi tin cho hắn rồi.

Huynh đệ Hồ Khản ngoại trừ báo việc này, còn chào hỏi hắn trước.

Lần này, Thiên Cơ các cũng phát đặc san, dự định đưa Sở Hi Thanh lên hạng 20

Thiên Bảng.

Đây là đánh giá tương đối bảo thủ, Trấn Thiên Lai kia từng xếp hạng 10 Thiên

Bảng!

Sau đó, trên giang hồ cũng có suy đoán, Trấn Thiên Lai chân chính đã tử vong.

Nhưng người đóng giả Trấn Thiên Lai cũng có thực lực không tầm thường, top

20 Thiên Bảng là không có vấn đề.

Hiện giờ, tuy hai quyển đặc san này còn chưa phát hành, nhưng điểm thiên

nguyên của Sở Hi Thanh đã bắt đầu tăng lên.

Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì hai tay ôm kiếm, thong dong tự nhiên ngồi

xuống mép thuyền: “Vậy thì chơi một lần thôi, những người kia không dám vây

công, chỉ có thể đến từng người một. Với thực lực của Sở sư đệ bây giờ, cộng

thêm ‘thuyền Bình Thiên’, vấn đề không lớn.”

Diệp Tri Thu không khỏi cau mày.

Tên Kiếm Tàng Phong này, khẩu khí thật lớn.

Rõ ràng là hắn chỉ đến làm trợ thủ, nhưng lại còn tự tin hơn cả chính chủ như

Sở Hi Thanh.

Đúng lúc này, một tiếng nói hùng hồn truyền đến từ tầng mây xa xa.

“Vô Cực Đao Quân có ở trên thuyền không? Cố nhân Vương Thiên Đông đến

cầu một trận chiến!”

Theo tiếng nói này, toàn bộ ngàn dặm quanh tầng mây này đều bị khuấy động,

gạt mở sang hai bên.

Lúc này, Sở Hi Thanh đi đến đầu thuyền, phóng mắt nhìn qua.

Chỉ thấy ngoài 20 dặm, một nam tử cao gầy đang đứng lơ lửng giữa trời, khuôn

mặt hắn tuấn tu, mắt như lãnh tĩnh, dáng đứng như thương tùng.

Khí chất của người này nhìn như tao nhã, nhưng giữa hai hàng lông mày lại bao

hòm vẻ bá khí.

Đó chính là bạn cũ của Sở Hi Thanh... hạng 16 Thiên Bảng ngày nay, hội chủ

Thiên Đông hội, Đông Thiên Vương - Vương Thiên Đông!

Vị này vốn xếp hạng 13, bây giờ lại bị tụt xuống 16.

Nhưng đây không phải vì thực lực của Vương Thiên Đông giảm xuống, mà là

do năm nay có mấy vị cao thủ của các tông phái lánh đời xuất hiện, khiến Thiên

Bảng biến động nhiều lần.

Sở Hi Thanh cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn bay lên trước.

Hắn chắp tay với Vương Thiên Đông: “Nghe nói Vương hội chủ là người trong

Xiển môn? Hôm nay hội chủ đến đây, có phải vì bất đắc dĩ hay không?”

Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều không cảm nhận được địch ý của Vương Thiên

Đông.

Chính là vì Thần Ý Đao Tâm không cảm nhận được địch ý của người này, cho

nên Sở Hi Thanh mới không phát hiện được Vương Thiên Đông.

Vẻ mặt Vương Thiên Đông lại hờ hững.

Hắn một tay đè kiếm, mắt sáng như đuốc: ‘Ta nghe nói ngày trước, Đao Quân

một mình chém Trấn Thiên Lai, Chu Huyết và Chu Minh Nguyệt, lại đánh trọng

thương Tiếu Hồng Trần. Có thể thấy võ lực của Đao Quân đã bước vào top đầu

Thiên Bảng. Trận chiến này, mời Đao Quân không nương tay, Vương mỗ cũng

sẽ dốc toàn lực. nếu Vương mỗ bại, tự nhiên không cần phải nói, nhưng nếu như

ta thắng…”

Hắn nhìn về phía chiếc thuyền sau lưng Sở Hi Thanh: “Nhất Kiếm Khuynh

Thành – Vấn Thù Y, phải ở lại chỗ này!”

Sở Hi Thanh híp mắt lại, sau đó cũng đè song đao bên hông.

Cùng lúc đó, bộ ‘ngôi sao La Hầu’ kia cũng hiện ra ở phía sau hắn.

Hắn không thể ngờ được, đối thủ đầu tiên của mình lại là Vương Thiên Đông

hạng 16 Thiên Bảng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play