Vấn Thù Y âm thầm tự giễu, lại phát hiện nguyên thần của mình đang lớn mạnh

với một tốc độ kinh người.

“Hai chữ ‘quyền’, ‘thế’ này. Thật sự là hại người rất nặng.”

Vấn Thù Y đầu tiên là cười gằn, trong mắt lại lộ ra vẻ sắc bén, tựa như lưỡi đao

của thế chém diệt tất cả, xé nát tất cả: “Các ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta

sẽ đáp ứng? Chỉ vì bảo vệ quyền bính và vinh hoa phú quý của đám sâu mọt các

ngươi sao?”

Cheng!

Theo một tiếng bén nhọn vang lên, một thanh kiếm toàn thân trắng như tuyết,

nơi cán kiếm có một chuyển luân ngang trời mà đến, rơi vào trước người Vấn

Thù Y.

Theo Vấn Thù Y vung tay áo, vô cùng vô tận hàng lực quét về bốn phía, chỉ

chớp mắt đã hình thành một vách tường băng cực dày, bao trùm bên ngoài ‘Trấn

Hải từ’.

Không dùng được trận pháp phòng hộ thì không cần dùng!

Hạt nhân chân chính của tòa trận pháp này, chính là thần binh bản mệnh Thái

Sơ Băng Luân của nàng!

Vì vậy nàng cùng lắm là tốn thêm chút sức lực, hạn chế chiến đấu trong tòa

‘Trấn Hải từ’ này là được.

Vấn Thiên Khuyết phản bội cũng không sao!

Một mình nàng và một kiếm, vẫn có thể chém tận giết tuyệt đám loạn thần tặc

tử và cái gọi ‘đại tế ti’ ở trước mắt này.

Vấn Thù Y thuận theo bọn họ cả đời, đến hôm nay, nàng lại muốn phản nghịch

một hồi!

Tộc nhân Vấn gia cái gì, vương triều Trấn Hải cái gì, Cực Đông Băng Thành cái

gì… nàng không thèm để ý đến, nàng muốn bỏ qua tất cả!

Sau này, nàng muốn sống vì chính bản thân mình.

Những người này muốn chờ nàng chết đúng không? Vậy thì nàng sẽ không

chết!

Mấy chục vạn năm tiếp theo, nàng sẽ chứng đạo Vĩnh Hằng, sẽ trường sinh vĩnh

cửu, sẽ ngạo thị hồng trần!

Đám người Trưởng Tôn gia cho rằng nàng đi theo Sở Hi Thanh, khiến cơ

nghiệp Băng Thành này rơi vào tay người khác đúng không?

Vậy thì nàng nhất định sẽ cho bọn họ toại nguyện!

Nguyệt Hinh thấy thế thì nhíu mày.

Nàng ý thức được mình đã quá coi thường vị Vấn thành chủ này rồi.

Thậm chí ngay cả lực lượng của ‘Vạn Trá thần chủ’ mà cũng không thể lay

động tâm trí nữ tử này.

Có lẽ nàng cũng muốn buông bỏ tất cả mọi thứ, chỉ là không tìm thấy thời cơ

thích hợp thôi.

Nhưng vẻ mặt của Nguyệt Hinh vẫn bình tĩnh như thường.

Trong khoảnh khắc này, ống tay áo của Nguyệt Hinh bỗng nhiên nổ tung, bộc lộ

ra đôi tay vẫn giấu trong tay áo.

Nàng thở dài một hơi: “Thành chủ đại nhân cần gì phải khổ như vậy? Cần phải

ép ta đi đến bước này sao?”

Đôi tinh của Nguyệt Hinh chợt kết thành một dấu tay kỳ dị.

Nơi trung ương của dấu tay thì lại cài một khối đá quý màu xanh biếc.

“Chỉ tiếc là, từ thời khắc thành chủ bước vào ‘Trấn Hải từ’ này, thì ngươi đã

thua rồi.”

Khoảnh khắc này, viên đá quý màu xanh biếc trong tay nàng đã nổ tung.

Đầu tiên là vô số hàn lực lan tràn và bao phủ chung quanh, sau đó lại nhanh

chóng chuyển động quanh người Vấn Thù Y, rồi từng tia từng sợi hàn lực đã

thẩm thấu vào cơ thể Vấn Thù Y.

Dưới chân nàng, toàn bộ trận pháp bao trùm ‘Trấn Hải từ’ cũng hưởng ứng

theo, làm cho nơi này tụ tập vô số hàn lực, vô tận âm nguyên.

Nguyệt Hinh tiếp tục kết ấn, cười to một tiếng: “Đây là ‘Thái âm nguyên thạch’,

cũng chính là một trong những thần lực bản nguyên mà Thần Tôn để lại thế

gian. Ngươi muốn luyện hóa thần lực của Thần Tôn đúng không? Vậy thì nàng

sẽ giúp ngươi. Còn nữa, tòa trận pháp dưới chân chúng ta cũng không có tác

dụng gì khác, nó chỉ gợi mở lực lượng cực âm trong cơ thể ngươi thôi, khiến

cho chúng tăng thêm một tầng.”

“Nói đến thì ta cũng phí rất nhiều tâm tư vì tòa trận pháp này. Muốn giấu qua tai

mắt của ngươi thì quả thực là khó như lên trời. May mắn là có đám thần tử này

của ngươi giúp đỡ, cuối cùng cũng có thể hoàn thành.”

Khi nàng nói chuyện, vị trí đan điền ở phần bụng Vấn Thù Y bỗng nhiên kết ra

một lớp băng mỏng, tầng băng này nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân, hơn

nữa càng ngày càng dầy.

Nguyệt Hinh nhìn Vấn Thù Y gần như đã hóa thành tượng băng, vẻ mặt đầy tự

đắc: “Không biết thành chủ có thích phần lễ vật này hay không?”

Lúc này, tại bên ngoài Băng Thành.

Sắc mặt Sở Hi Thanh âm trầm, sát cơ tràn trề, hiện thân ở cách Cực Đông Băng

Thành ngoài 100 dặm.

Hắn đã nhận ra điều dị thường ở trong thành.

Tuy rằng đám người bên trong cố gắng che giấu, nhưng mà bọn họ không giấu

nổi kiếm khi tiết ra ngoài của Thái Sơ Băng Luân.

Sở Hi Thanh ở lại chỗ này, chỉ là nhằm đề phòng chuyện bất ngờ mà thôi.

Thật ra hắn không cảm thấy trận đại tế này sẽ xuất hiện bất ngờ gì.

Đừng nói là Vấn Thù Y đã có phòng bị từ trước, mặc dù nàng không phòng bị,

thì người khác cũng rất khó có thể làm gì nàng.

Huống hồ ngoài thành còn có Sở Hi Thanh hắn đang nhìn chằm chằm vào kìa.

Sở Hi Thanh không nghĩ tới, lại có người to gan như vậy, dám gây sự ở ngay

dưới mắt của hắn!

Khi đến ngoài thành, Sở Hi Thanh lại thi triển Quang âm Thuấn Bộ lần nữa, ý

đồ thoát khỏi cấm chế và trận pháp trong và ngoài của Băng Thành, trực tiếp

tiến vào trong ‘Trấn Hải từ’.

Đám thuật sư trong thành đang ra sức cản trở, dùng tất cả các loại biện pháp để

phong tỏa không gian.

Nhưng mà chỗ đáng sợ của cái năng lực Quang âm Thuấn Bộ này, chính là gần

như không bị hạn chế bới cấm chế và trận pháp.

Huống hồ Sở Hi Thanh còn có ‘Thí Thần huyết cương’ và lửa đen của Táng

Thiên, có thể phá hư và áp chế tất cả pháp thuật trong thiên địa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play