Vấn Thù Y nhìn ba nén hương trong lư hương, ánh mắt của nàng cực kỳ phức

tạp: “Thứ trong đó hẳn là ‘Đế Miên Thảo’? Có người nói Đế Miên Thảo vô sắc

vô vị, vô hình vô chất, ngũ giác và thần niệm đều không thể phát hiện, dù mạnh

như thần linh Vĩnh Hằng hít một hơi, thì cũng khiến cho thần trí mông muội,

linh thức sa sút.”

“Nghe đồn có một vị thiên đế thời thượng cổ đã bị ‘Vạn Trá chi chủ’ dùng Đế

Miên Thảo ám hại, từ đó ngã xuống. Vì vậy cỏ này mới có thể là đế ngủ (miên).

Đế Miên Thảo vốn đã tuyệt tích tại phàm giới, không ngờ Vấn mỗ lại có may

mắn gặp được. Trưởng Tôn Nhược Ly ơi Trưởng Tôn Nhược Ly, Vấn Thù Y ta

rốt cuộc có lỗi với ngươi ở chỗ nào? Mà để ngươi cấu kết với người ngoài mưu

hại ta?”

Giọng nói của nàng có thất vọng, có không hiểu, có đau lòng, có tự giễu, cũng

có bi thương.

Thân thể Trưởng Tôn Nhược Ly run lên, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hoàng

quỳ xuống: “Sao mẫu hậu lại nói như vậy? Nhược Ly cũng không biết trong đèn

nhang có lẫn Đế Miên Thảo hay không, nhưng những thứ này, đều không phải

xuất từ tay Nhược Ly.”

“Ngươi còn gọi ta là mẫu hậu?”

Giọng nói của Vấn Thù Y hàm chứa vẻ trào phúng: “Hôm nay ngươi dùng túi

thơm Long Huyết Hương, đây là loại hương ngươi chưa từng dùng qua. Loại

hương này có tính chất rất đặc biệt, có thể lẫn lộn ngũ giác và linh thức của

người khác. Long Huyết Hương không có uy hiếp gì với võ tu, nhưng dùng nó

để che giấu Đế Miên Thảo thì không thể tốt hơn.”

Trưởng Tôn Nhược Ly còn muốn giải thích, Vấn Thù Y đã lắc đầu nói: “Cần gì

phải ngụy biện? Trưởng Tôn Nhược Ly, ngươi vẫn dám làm không dám nhận

như khi còn bé?”

“Thời gian gần đây, ngươi cấu kết với Quy Hạo Nguyên, đổi 174 vị tướng lãnh

của cấm quân đến tiền tuyến, mục đích là gì? Hôm nay, có bảy phần phần mười

hộ vệ đều là khuôn mặt mới, các ngươi đã dốc hết sức để đuổi thân tín của ta rời

đi, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Còn nữa, hai tế ti bên ngoài cũng là người của các ngươi đúng không? Khí tức

của bọn họ rất mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến ta sợ ném chuột vỡ đồ, không

dám vọng động. Nhưng mà mấu chốt nhất là…”

Vấn Thù Y hơi dừng lại, quay người nhìn Tế Hải đại trưởng lão vẫn yên lặng

không nói: “Tế Hải đại trưởng lão là một người cực kỳ cẩn thận. Nàng rất ít khi

giao du với bên ngoài, theo lẽ thường, tuyệt đối không có người nào có thể vô

thanh vô tức trừ khử nàng. Trừ phi là có một người mà nàng cực kỳ tin tưởng đã

ám hại nàng.”

Khi Vấn Thù Y vừa nói hết lời, từng vòng từng vòng phù trận hình lục giác đã

bắt đầu hiện ra trên không trung.

‘Tế Hải đại trưởng lão’ nhìn thấy cảnh này thì không khỏi hoảng sợ.

Vị Nhất Kiếm Khuynh Thành này, chắc hẳn đã phát hiện điều không đúng khi

bước chân vào Trai Tâm viện.

Nữ tử này ẩn nhẫn không phát, chỉ là vì không muốn liên lụy đến 30 triệu bách

tính tham dự đại tế ở bên ngoài thôi.

Cho đến giờ phút này, Vấn Thù Y đã điều động toàn bộ lực lượng trận pháp

hòng hộ trong thành đến nơi này, lúc này nàng mới phát tác.

Con ngươi Trưởng Tôn Nhược Ly hơi co lại.

Nàng dù sao cũng là một nhân vật từng leo lên Thiên bảng, từng thống lĩnh trăm

vạn đại quân.

Tâm tư Trưởng Tôn Nhược Ly đã bình tĩnh lại, sắc mặt trầm lạnh, cúi đầu nói

chân thành: “Mẫu hậu, Nhược Ly không có ý gì khác, chỉ là muốn ngài ngủ một

giấc. Để chúng ta có cơ hội lấy một giọt tinh huyết của ngài, lưu lại ‘Thái âm

thần ấn’ lên người ngài, để sau này âm Thần – Nguyệt Hi có thể thu hồi thần lực

bản nguyên từ người ngài. Tế Hải đại trưởng lão cũng bình yên vô sự, nàng vẫn

ngủ say trong phủ của hài nhi, sau chuyện này sẽ tỉnh dậy.”

Nàng biết mẫu thân Vấn Thù Y của mình là một người tâm tư nhạy cảm.

Đối phương đã nhìn thấu tất cả bố trí của bọn họ, vậy thì dùng hoa ngôn xảo

ngữ đến đâu cũng vô dụng, còn không bằng trực tiếp nói thẳng mục đích ra, có

lẽ sẽ được mẫu hậu tha thứ.

“Để ta ngủ một giấc? Bị Đế Miên Thảo mê đảo, tùy ý các ngươi xâu xế?”

Vấn Thù Y nhìn Trưởng Tôn Nhược Ly, ý cười trong mắt càng đậm: “Như vậy

các ngươi làm thế thì có chỗ tốt gì đây? Ta cũng muốn nghe xem bọn họ đã hứa

hẹn gì với các ngươi, mà để các ngươi ruồng bỏ ta?”

Sau đó, tâm thần nàng hơi động: “Là vì Trưởng Tôn Binh Quyền?”

“Vâng!”

Trong lòng Trưởng Tôn Nhược Ly sinh ra từng tia từng tia hối hận, nàng nghe

ra vẻ ghét cay ghét đắng trong giọng nói lạnh lùng của Vấn Thù Y.

Lòng nàng đau như cắt.

Trưởng Tôn Nhược Ly vốn cho rằng mình căn bản không có ý phản bội mẫu

hậu, nhưng lại không được mẫu hậu hiểu cho và thông cảm.

Nàng vẫn cố gắng bình tĩnh như cũ, giọng nói khàn khàn: “Bọn họ hứa hẹn một

viên Cửu Thiên Thần âm Đan, có thể khiến Binh Quyền thức tỉnh huyết mạch

Thần âm, trong vòng một năm tiếp theo sẽ cấp tốc vào nhất phẩm, đạt được tư

cách kế thừa Thái Sơ Băng Luân, hơn nữa Thái âm thần giáo còn hứa hẹn sẽ

che chở Cực Đông Băng Thành 30 năm.”

“Mẫu hậu, chúng ta đã ký Thần khế với Thái âm thần giáo, trừ ‘Thái âm thần

ấn’ ra thì bọn họ không được thêm bất cứ thứ gì lên người mẫu hậu.”

Thật ra thì còn có thêm chín viên Nguyên Nguyên Khô Vinh Đan kéo dài tuổi

thọ nữa.

Trưởng Tôn Nhược Ly không dám nhắc đến trước mặt Vấn Thù Y. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play