“Ngươi cái tên tạp chủng này!’

Trưởng Tôn Nhược Ly nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn: “Ngươi cái tên

khốn này!”

Nàng ra sức giãy dụa, làm cho cương lực quanh thân phát ra những tiếng nổ.

Nhưng Trưởng Tôn Nhược Ly vừa cố gắng đứng lên, lại bị Thần Ý Xúc Tử Đao

của Sở Hi Thanh đè xuống!

Mỗi một phần lực lượng phản kháng của nàng, đều sẽ khiến cho lực lượng áp

chế nàng mạnh hơn, làm cho nàng quỳ sát trên mặt đất.

Đám cao thủ nhị phẩm kia đều đã rơi xuống mặt đất. Bọn họ hoặc là nằm hoặc

là quỳ, không có một người nào có thể đứng lên, tất cả cũng là thất khiếu chảy

máu, dáng vẻ rất thê thảm.

Sở Hi Thanh thì vẫn chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Cực Đông Băng Thành.

Thậm chí ánh mắt của hắn còn chưa từng dừng lại trên thân đám người Trưởng

Tôn Nhược Ly.

Sắc mặt Quy Hạo Nguyên trắng bệch như tờ giấy.

Hắn cố gắng chống lại áp lực, ngẩng đầu nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt không

thể tin nổi: “Không thể nào!”

Thần Ý Xúc Tử Đao của người này, dù mạnh thì cũng có cực hạn!

Trước khi động thủ, Quy Hạo Nguyên há có thể không biết Thần Ý Xúc Tử Đao

của Sở Hi Thanh sẽ càng mạnh khi có càng nhiều kẻ địch?

Mấy ngàn vạn bách tính và cấm quân bên trong Cực Đông Băng Thành, đều có

thể trở thành khởi nguồn cho sức mạnh của Sở Hi Thanh.

Vấn đề là những người này đang ở trong thành.

Tất cả ý niệm của bọn họ vốn nên bị trận pháp trong Băng Thành trấn áp hoặc

đóng băng, không thể nào tiết ra ngoài.

Vì vậy nên tình cảnh trước mặt này, hoàn toàn vượt qua khỏi dự liệu của hắn.

“Ngu xuẩn!”

Phong Tam đã ngự không mà đến, hắn nhìn hai người quỳ trên đất với ánh mắt

trào phúng: “Thiên hạ này không ai không biết, chủ thượng nhà ta từng dùng

thức thứ tư của Thần Ý Xúc Tử Đao để phá tan Cự linh trong cuộc chiến núi Ô

Kim. Từ đó về sau, tất cả mặt kính có thể phản xạ trong thiên hạ, đều có thể để

chủ thượng sử dụng.”

Đương nhiên, đây không chỉ là hiệu quả của Thần Kính Thiên Đao, mấu chốt

vẫn là thiên quy Nhai Tí của Sở Hi Thanh đã có chút thành tựu.

Ngày xưa, khi Huyết Nhai Đao Quân phản tông mà ra, bắt đầu hoành hành thiên

hạ, thì cảnh giới thiên quy Nhai Tí của hắn cũng chỉ bằng Sở Hi Thanh bây giờ.

Trưởng Tôn Nhược Ly rốt cuộc cũng từ bỏ giãy dụa, nàng há miệng thở dốc.

Cùng lúc đó, nàng cũng cố gắng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói

khàn khàn: “Sở Hi Thanh! Ngươi muốn trở thành kẻ địch của Cực Đông Băng

Thành ta sao? Dưới chân thành chủ nhà ta, ngươi lại dám càn rỡ như vậy!”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì mỉm cười: “Ta thấy kẻ làm càn là các ngươi mới

đúng.”

Khóe môi hắn cong lên, hiện ra vẻ trào phúng: “Ta lại rất muốn biết, các ngươi

lấy tư cách ở đâu, lấy can đảm ở đâu ra mà dám làm chủ thay cho Thù Y, dám

đuổi khác mà nàng mời đến?”

Quy Hạo Nguyên nghe vậy thì sững sờ, sau đó nội tâm liền chìm xuống.

Nơi này chỉ cách Cực Đông Băng Thành 1000 dặm.

Chứng tỏ thành chủ cũng đã nhìn thấy biến cố nơi này.

Nhưng mà Vấn Thù Y lại coi như không nhìn thấy tình cảnh của bọn họ.

Quy Hạo Nguyên vốn định tiền trảm hậu tấu, mạnh mẽ đuổi Sở Hi Thanh đi xa.

Nếu như không làm được, vậy thì chế tạo đối lập, chế tạo dư luận trong Băng

Thành, để đám cao tầng và dân chúng bức bách Vấn Thù Y ra tay với Sở Hi

Thanh.

Đã như vậy, không chỉ có thể đuổi Sở Hi Thanh đi, còn có thể vĩnh viễn cắt đứt

cơ hội chưởng khống Băng Thành của Sở Hi Thanh.

Quy Hạo Nguyên lại không ngờ rằng, mới bước đầu tiên mà đã xảy ra biến cố.

Sở Hi Thanh lại còn dựa vào đám người bọn họ, thể hiện ra đao uy vô thượng

của mình!

Quy Hạo Nguyên biết, tình cảnh ngày hôm nay sẽ khiến cho rất nhiều người

trong thành có ấn tượng mới với Sở Hi Thanh, thậm chí còn có không ít người

tranh luận và nói giúp Sở Hi Thanh.

Bởi vì đây là tồn tại mà bọn họ không thể đối kháng lại…

Cái này lại giống như một bầy sói, nếu như đối thủ của chúng chỉ là một con

cọp con còn chưa trưởng thành, như vậy con sói nào cũng muốn nhảy lên cắn

một miếng.

Nhưng nếu như đối phương là một con mãnh hổ có tốc độ và sức mạnh nghiền

ép tất cả, như vậy đại đa số bầy sói đều sẽ cân nhắc trước khi làm, hoặc chủ

động tránh lui.

Thành chủ Vấn Thù Y lạnh lùng, cũng khiến cho nội tâm Quy Hạo Nguyên lạnh

lẽo.

Hiển nhiên là vị thành chủ đại nhân kia đã bất mãn với bọn họ đến cực điểm.

Trong lòng Quy Hạo Nguyên cực kỳ bi thương, không ngờ thành chủ lại nghi

kỵ bọn họ đến mức này, không ngờ còn không có một chút tình cảm quân thần

nào.

Trưởng Tôn Nhược Ly thì lại cực kỳ khó chịu, trái tim quặn đau.

“Mẫu hậu…”

Từ nhỏ đến giờ, nàng chưa từng gặp phải tình cảnh này.

Sau khi mẫu thân đại nhân gả đến, nàng vẫn luôn là chỗ dựa cho huynh đệ tỷ

muội bọn họ, bất kể ai gặp phải oan ức, Vấn Thù Y đều sẽ cầm kiếm lên, lấy lại

công bằng cho bọn họ.

Khi đó Vấn Thù Y mới bước vào võ đạo không lâu, nhưng khi đó toàn bộ nước

Trấn Hải đều không ai dám bắt nạt hay coi thường đám trẻ không mẹ như bọn

họ.

Chiến dịch nước Trấn Hải diệt vong, Vấn Thù Y còn vì tính mạng của hai người

các nàng, mà liều mạng chiến đấu với Thái tổ Đại Ninh, chiến đấu với Vạn

Tượng Thiên Kiếm – Sở Lệnh Tây, chiến đấu với đám cao thủ Thiên Bảng như

Già Thiên Kiếm Thánh – Mạch Đan Thư.

Nhưng đến ngày hôm nay, Trưởng Tôn Nhược Ly quỳ gối dưới chân Sở Hi

Thanh, mẫu thân đại nhân lại vì nam nhân này mà coi như không nhìn thấy tình

cảnh của nàng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play