“Mưu đồ của triều đình tuyệt đối không chỉ là quấy rối thôi đâu, bọn họ chỉ

muốn phá hoại trận pháp ngự không của Băng Thành? Nghe qua rất có đạo lý,

một khi Băng Thành rơi rụng, chỉ sợ tất cả dân chúng trong thành sẽ chết sạch.”

“Nhưng mà Cực Đông Băng Thành sừng sững Hạch Châu hơn 800 năm, trận

pháp được phòng ngự rất nghiêm ngặt. Bọn họ lấy đâu ra tự tin phá hoại trận

pháp ở dưới mắt Vấn Thù Y?”

Sở Hi Thanh cười gằn một tiếng: “Chúng ta cứ chờ xem, chờ đến khi kế hoạch

bọn họ lộ ra, tự nhiên có thể biết rõ ràng.”

Nhưng khi hắn vừa nói hết lời, một bóng người đã ngự không đến nơi này.

Đó là một nữ tử khoảng 30 tuổi, dung mạo có chút tương tự với Vấn Thù Y, ngũ

quan tinh xảo, khí chất lại lạnh lẽo như băng.

Đó chính là người quen của Sở Hi Thanh… Trưởng Tôn Nhược Ly!

Sau khi nữ tử này đến, liền đứng cách Sở Hi Thanh trăm trượng, lạnh lùng nhìn

Sở Hi Thanh.

“Sở Hi Thanh!’

Mặt Trưởng Tôn Nhược Ly không hề có cảm xúc: “Đại tế của Băng Thành ta

sắp đến, cấm chỉ người ngoài ra vào trong phạm vi 5000 dặm quanh đây. Mời

các hạ mau chóng rời khỏi nơi này.”

Sắc mặt nàng tuy lạnh lùng, nhưng dùng từ lại khá lịch sự.

Trưởng Tôn Nhược Ly đã biết chiến tích vừa rồi của Sở Hi Thanh, cũng biết vị

Vô Tướng thần tông này đã vượt xa quá khứ.

Sở Hi Thanh lại híp mắt lại, hắn cũng lười nhìn Trưởng Tôn Nhược Ly.

Hắn đang nghiên cứu Thần Ý Như Tâm Đao.

Sau khi hấp thu tinh phách của Câu Trần đời đầu, Thần Tâm của hắn càng mạnh

mẽ hơn, có thể can thiệp vào hiện thực nhiều hơn.

Vì vậy, hắn bỏ công sức trên Thần Ý Như Tâm Đao thì sẽ được rất nhiều lợi

ích.

Mặt Trưởng Tôn Nhược Ly không khỏi xanh mét.

Nàng đè thanh Thần Ly kiếm bên hông, gần như gằn từng chữ: “Ta khuyên các

hạ nhanh chóng rời đi thì hơn, không nên ép chúng ta ra tay. Đại tế của Băng

Thành ta, không cho phép người ngoài rình coi.”

Nàng nhất định phải ép Sở Hi Thanh rời xa Băng Thành.

Đại tế, cũng chính là lúc âm Thần – Nguyệt Hi đưa ‘Thái âm thần ấn’ vào trong

cơ thể mẫu thân.

Quá trình này không thể bị quấy nhiễu.

Mà Sở Hi Thanh này, lại chính là biến số lớn nhất.

Một mình hắn cắm một cây đao ở đây, sẽ để cho tất cả mọi người đều không

yên tâm.

Một khi mẫu thân thức tỉnh trong quá trình đưa ‘Thái âm thần ấn’ vào cơ thể,

như vậy tất cả người tham gia việc này sẽ xui xẻo, bao quát cả nàng.

Trưởng Tôn Nhược Ly không thẹn với lương tâm.

Nàng chính là vì truyền thừa của Trưởng Tôn gia, chính là vì tương lai của Cực

Đông Băng Thành.

Một khi Vấn Thù Y hết thọ ngã xuống, Cực Đông Băng Thành nhất định phải

có người kế thừa vương vị của nàng, kế thừa Thái Sơ Băng Luân của nàng.

Cực Đông Băng Thành cũng nhất định phải có một chỗ dựa.

Âm Thần giáo cũng rất tốt, lực lượng của giáo phái này rất mạnh, mà vị thần

linh này còn không quá can thiệp vào thế gian.

Trưởng Tôn Nhược Ly lại biết, dù mình có nhiều lý do hơn thì cũng là phản bội

Vấn Thù Y, phản bội công ơn nuôi dưỡng của mẫu thân đại nhân.

Phong Tam nghe vậy thì cười lạnh.

Sở Hi Thanh thì vẫn ngồi yên tại chỗ.

Trước khi Trưởng Tôn Nhược Ly đến, hắn đã đoán được hôm nay khó tránh

khỏi một tràng tranh đấu, nên cũng lười phí lời với nàng.

Tất cả lời nói đều không làm được gì, hôm nay chỉ có thể lấy đức phục người.

“Hôm nay bản nhân đã tiên lễ hậu binh, ngươi không nên không biết tốt xấu.”

Kiếm khí của Trưởng Tôn Nhược Ly đã trở nên ác liệt, mặt đất chung quanh đã

bị đóng băng mỏng, nàng lạnh lùng nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi cho rằng đây là

quận thành Giang Nam? Một lần cuối cùng, ta hỏi ngươi có rời đi hay không?

Bằng không đừng trách ta ra tay độc ác.”

Trận chiến ở quận thành Giang Nam hôm đó, trong thành có trận pháp nhưng lại

không cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào cho nàng.

Nhưng nơi này thì khác, trận pháp phòng hộ của Cực Đông Băng Thành mạnh

mẽ thế nào chứ?

Dù là bên ngoài ngàn dặm, thì cũng có thể làm cho lực lượng của nàng tăng

mạnh.

Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn thẳng vào Trưởng Tôn Nhược Ly:

“Hôm nay Sở mỗ đến đây là vì ước hẹn với Vấn thành chủ, xin hỏi Trưởng Tôn

công chúa, ngươi đang phụng mệnh thành chủ hay là tự ý chủ trương?”

Khí tức Trưởng Tôn Nhược Ly hơi cứng lại, sắc mặt lạnh lùng: “Cần gì dụ lệnh

của thành chủ? Ngày đại tế, tự nhiên phải điều tra trong ngoài, bài trừ tất cả

hạng đạo chích và kẻ tình nghi. Nếu ngươi biết điều, vậy thì cút cho ta.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì lại cười: “Câu cút này, ta cũng muốn nói.”

Hắn hất cằm lên, thần thái ngạo mạn bễ nghễ: “Thiên hạ ngày nay, có nơi nào

mà Sở mỗ không thể đến? Có nơi nào mà ta không thể thích đến thì đến, thích

đi thì đi? Ta muốn ở chỗ này, như vậy bất kể là ai cũng không thể để ta di

chuyển nửa bước…”

“Càn rỡ!”

Con ngươi của Trưởng Tôn Nhược Ly hiện ra sát ý mãnh liệt.

“Giết!”

Khoảnh khắc này, mấy cỗ ánh đao và kiếm khí bỗng nhiên bạo phát trong hư

không, tất cả đều đánh thẳng về phía Sở Hi Thanh.

Đó đều là cao thủ Trưởng Tôn Nhược Ly dẫn đến, sáu vị nhị phẩm thượng, dưới

sự gia trì của trận pháp, thực lực của bọn họ lại được tăng lên đến cấp độ Thiên

Bảng.

Lúc này, Phong Tam lắc mình một cái, chạy ra hơn ngàn trượng, thoát khỏi

phạm vi bao trùm của đám người này.

Hắn biết, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, thì Sở Hi Thanh sẽ không muốn giết hại

đám thủ hạ này của Vấn Thù Y.

Hắn cũng biết những người này không thể làm gì Sở Hi Thanh cả.

Trận chiến này không thú vị chút nào, nên hắn trực tiếp chạy ra xa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play