“Nhưng có một chuyện không cần nghi ngờ.”

Vũ Côn Luân nhìn Kiến Nguyên đế: “Ngươi này đúng là đã vào tam phẩm hạ!”

Trái tim Kiến Nguyên đế lạnh lẽo, hít thở thật sâu: “Làm sao có thể? Hắn hoàn

thành ‘nghi thức’ Vô Tướng thế nào?”

Thực lực của Sở Hi Thanh tăng mạnh như vậy, hiển nhiên là ‘nghi thức’ rất

hoàn mỹ.

Hắn đã để người ngày nhìn đêm phòng, nhưng người này vẫn có thể hoàn thành.

Thực lực của Sở Hi Thanh vào top 30 Thiên Bảng, càng ngày càng ít thủ đoạn

trong phàm giới có thể ngăn cản hắn.

Kiến Nguyên đế biết bí dược tam phẩm thượng của Vô Tướng công rất dễ đạt

được.

Bọn họ không ngăn cản được Sở Hi Thanh bước vào tam phẩm hạ, vậy khẳng

định không ngăn được hắn bước vào tam phẩm thượng.

Trong vòng nửa năm, người này chắc chắn sẽ bước vào top 10 Thiên Bảng.

“Bệ hạ, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này.”

Vũ Côn Luân lắc đầu: “Người của chúng ta đã bại lộ, không biết bệ hạ muốn từ

bỏ hay là tiếp tục kế hoạch của chúng ta?”

Khuôn mặt Kiến Nguyên đế âm trầm, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuy rằng phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nhưng Kiến Nguyên đế cũng không có

lòng dạ nào thưởng thức: “Rút nhân thủ vòng ngoài, có ảnh hưởng gì đến trẫm

không?”

“Ảnh hưởng không lớn.” Vũ Côn Luân lắc đầu: “Vấn Thù Y đã có cảnh giác,

vừa rồi nàng không ra tay, chính là vì thay đổi trận pháp cấm cung, cũng đã thu

hồi một bộ phận quyền khống chế trong tay mấy người Quy Hạo Nguyên, còn

hạ lệnh cấm quân điều tra toàn thành.”

“May mắn chính là, tất cả bố trí của chúng ta đều không nằm ở vòng ngoài,

điểm mấu chốt cũng không nằm trên người Quy Hạo Nguyên. Nhưng một khi

kế hoạch thất bại, hoặc là bị bại lộ, vậy bệ hạ sẽ rơi vào tuyệt cảnh! Chắc chắn

phải chết!”

“Tuyệt cảnh?”

Kiến Nguyên đế cười nhạo một tiếng, tự giễu: “Chẳng lẽ trẫm còn có cơ hội lựa

chọn? Quốc sư cố tình mang vết thương về đây, không phải muốn nói cho trẫm

biết, trẫm đã không còn đường lui rồi sao? Sở Hi Thanh đã trưởng thành, nếu

trẫm không có sức mạnh trấn áp hắn, vậy phía trước chính là vực sâu vạn

trượng.”

Hắn chắp tay sau lưng nói: “Tiếp tục! Ngày xưa trẫm có thể được ăn cả ngã về

không, giẫm lên máu của ba vị hoàng huynh để ngồi lên ngôi vị hoàng đế, bây

giờ cũng sẽ không thiếu dũng khí đập nồi dìm thuyền.”

Vũ Côn Luân nghe vậy thì gật đầu: “Như vậy ta sẽ truyền lệnh thay bệ hạ, để tất

cả Cẩm y vệ và tử sĩ trong Băng Thành tạo bạo loạn, công kích trận pháp phù

không của bọn họ.”

Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như thường.

Vũ Côn Luân vẫn đang nghĩ đến thiếu niên hận hắn đến cực điểm kia, lại không

tự chủ được mà so sánh giữa Sở Hi Thanh và Kiến Nguyên đế.

Đáng tiếc… Nếu quân sinh sớm 20 năm thì tốt biết bao?

Kiến Nguyên đế đầu tiên là không hiểu, nghĩ một lát mới hiểu rõ: “Đây là

thượng sách!”

Hôm nay, một lượng lớn cao thủ của triều đình ẩn núp ở gần Cực Đông Băng

Thành, Cực Đông Băng Thành há có thể không sinh lòng nghi ngờ.

Hiện giờ thì lại có một lời giải thích không tệ… Chính là triều định dự định phá

hoại trận pháp phù không của Băng Thành trong ngày đại tế, nhưng không ngờ

bị Sở Hi Thanh đi qua đẩy lùi.

Vì vậy, đây đúng là một thượng sách.

Lực lượng của triều đình ở Băng Thành bị bại lộ, trái lại sẽ khiến cho Băng

Thành thả lỏng cảnh giác.

Bọn họ còn có thể mượn lực lượng của Băng Thành để bức lui Sở Hi Thanh.

Kiến Nguyên đế lại nhíu mày.

Tại sao Sở Hi Thanh lại đến Cực Đông Băng Thành? Hắn từ U Châu đến Thiết

Kỳ Bang, căn bản không cần đi đường vòng như vậy mới đúng.

Còn nữa, cả ngày hôm qua Vấn Thù Y đều không hiện thân.

Nói là vì nghiên cứu kiếm đạo, cần bế quan tĩnh tu một ngày, nhưng khi đó ai

biết nàng đi nơi nào?

Có phải đi gặp mặt Sở Hi Thanh không?

Nếu vậy, nguyên âm xử nữ của Vấn Thù Y có còn hay không?

Kiến Nguyên đế không khỏi có chút phiền muộn, vung nắm đấm nện lên bệ cửa

sổ.

Hắn cũng không dám dùng lực, vì sợ kinh động đến Thành Vệ quân.

Cũng không thử đi tìm chứng cứ, còn năm canh giờ nữa là đến đại tế rồi, khi đó

hắn tự nhiên có thể tự mình kiểm chứng.

Một canh giờ sau, trên một mảnh mây cách Băng Thành ba ngàn dặm.

Thần Thất Sát chắp tay đứng lơ lửng ở trên tầng mây thứ hai.

“Chính là nơi này!”

Thần Thất Sát liếc nhìn tòa Băng Thành khổng lồ ở bên dưới: “Đây chính là vị

trí Thần âm Thần Dương tụ hợp.”

Sau lưng hắn là một vị thần linh có thần khu cao đến 500 trượng.

Đó là ‘Chuyển Luân tinh quân’, hắn hít một hơi thật sâu: “Ta cảm giác được khí

tức của âm Thần – Nguyệt Hi, còn cả thanh Thái Sơ Băng Luân này, đó là thần

binh rơi xuống phàm trần sau khi Băng Thần – Huyền Đế chém Nguyệt Hi bị

thương.”

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn lai nhìn về một phía khác: “Ta còn cảm ứng được cái

tên gọi Vô Tướng thần tông của nhân tộc, người này có Thần Dương. Cái gọi

Thần âm Thần Dương tụ hợp, lẽ nào lại là hắn?”

Thần Thất Sát đã từng đáp ứng hắn, chỉ cần có cơ hội thì Thần Thất Sát sẽ đích

thân ra tay tru diệt mối họa này.

“Chắc là không phải!”

Thần Thất Sát lắc đầu: “Muốn Thần âm Thần Dương tụ hợp, nhất định phải có

một lọ chứa thích hợp, mà người này tuy có Thần Dương, nhưng không thể

đồng thời chứa cả Thần Dương và Thần âm. Mặc dù là đúng, thì hắn cũng chỉ

có thể là một công cụ, một cái phôi thai.”

Vẻ mặt Thần Thất Sát lạnh lùng, trong mắt ngậm lấy ý châm chọc: “Còn nữa, ta

cảm ứng được khí tức của con bò sát kia. Vốn tưởng rằng đây là Trí Tẩu giở trò,

không ngờ lại là hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play