Nghĩ đến đây, Tiếu Hồng Trần không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Cực Đông

Băng Thành, trong mắt hiện ra ý mong chờ mãnh liệt.

Hắn đã có chút không chờ đợi được nữa.

Ngày mai, chính là ngày thế cục thiên hạ thay đổi.

Trong hai năm qua, Cực Đông Băng Thành đã chiếm cứ năm châu của Đại

Ninh; lại có Thiết Kỳ Bang quật khởi, cũng cắt cứ mấy châu; Tần Mộc Ca lại

trở về bắc vực, nắm giữ bốn châu và mấy trăm vạn biên quân tinh nhuệ.

Đại Ninh vốn quốc thái dân an, an cư lạc nghiệp, nhưng chỉ hai năm ngắn ngủi

đã rơi vào hoàn cảnh bốn bề thọ địch.

Không chỉ có các thần tông đại phái, mà những thế lực như Thần Cơ lâu, Thiên

Cơ các, Sát Sinh lâu, Vãng Sinh thiên… đều đặt cược lên người Sở Hi Thanh,

đám thế gia đại tộc vẫn luôn dựa vào triều đình kia, cũng bắt đầu quay lưng với

bệ hạ, vụng trộm đưa con cháu của mình vào Thiết Kỳ Bang.

Bọn họ luôn mồm nói là con cháu chẳng ra gì, nên đã khai trừ ra khỏi tộc, hoặc

là phái người ẩn núp ở Thiết Kỳ Bang thay triều đình, nhưng mà thật sự coi bệ

hạ là kẻ mù điếc hay không?

Mà tất cả những chuyện này, đều sẽ nghịch chuyển ở ngày mai!

Chờ ngày mai bệ hạ đoạt được nguyên âm của Vấn Thù Y, đánh tan Cực Đông

Băng Thành, Tiếu Hồng Trần thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt của đám người

này!

Tiếu Hồng Trần lại không tự chủ được mà nghĩ đến sư muội Quý Thiên Thiên

của mình.

Trong mắt hắn lại hiện ra vẻ lạnh lùng.

Không biết Sở Hi Thanh đã dùng phương pháp gì để giải trừ phong ấn trí nhớ

của Quý Thiên Thiên, khiến cho Quý Thiên Thiên khăng khăng một mực với

hắn.

Quý Thiên Thiên là dư nghiệt của Thần Tâm Cơ thị, lại bắn bệ hạ bị thương,

một khi thiên hạ thái bình, mặc kệ thế nào thì nàng cũng không thể sống nổi.

Tiếu Hồng Trần chỉ có thể tính món nợ này lên đầu Sở Hi Thanh, chờ mong

ngày tự tay chém đầu Sở Hi Thanh.

Đây là vì báo thú cho Quý Thiên Thiên, cũng là cho mình một câu trả lời.

Tiếu Hồng Trần hít thở thật sâu, áp chế buồn bực trong lồng ngực.

Hắn quay người nhìn mọi người trong miếu, đặc biệt là mấy vị thuật sự: “Chư

vị cẩn thận một chút, không thể có bất cứ sơ suất nào!”

Càng tiếp cận thành công, thì càng không thể khinh thường.

Bọn họ tuyệt đối không thể bại lộ tung tích trong đêm trước ngày thành công.

Nhưng khi hắn vừa mới nhìn lại, thì sắc mặt đã đại biến. Chỉ thấy bảy vị thuật

sư dùng pháp thuật che đậy nơi này đang cứng đờ tại chỗ.

Một cái chớp mắt tiếp theo, đầu của bảy người này đều bị suối máu đẩy lên trời.

Lúc này, toàn bộ hai mươi vị cao thủ nhị phẩm tam phẩm ở trong miếu đều kinh

hãi.

Bọn họ dồn dập đứng dậy, cầm bình khí trong tay, cảnh giác nhìn bốn phía.

“Có địch!”

“Là thần thánh phương nào?”

“Cẩn thận!”

Trong khi mọi người đang kêu la, lại có tám cái đầu người bị suối máu đẩy lên

cao mấy trượng.

Cũng bị người ta vô thanh vô tức giết chết giống như bảy thuật sự kia.

“Nhai Tí Đao!”

Con ngươi Tiếu Hồng Trần co rút lại: “Sở Hi Thanh?”

Người này rõ ràng là dùng Nhai Tí Đao phản xạ tất cả ánh sáng và linh thức

cảm ứng, từ đó giấu diếm linh giác của tất cả mọi người.

Hắn chỉ khó hiểu là, đối phương làm thế nào để vô thanh vô tức tiến vào trong

miếu sơn thần này?

Bảy vị thuật sư kia, cộng thêm hai Thiên Bảng là hắn và Chu Minh Nguyệt, đều

không phải để trang trí!

Khi vừa nói dứt lời, Tiếu Hồng Trần đã hóa thành một tia chớp, lắc mình đến

bên trái miếu sơn thần.

Tốc độ của Chu Minh Nguyệt cũng không kém bao nhiêu, gần như đồng thời

lắc mình đến nơi này.

Hai người đều phát hiện tung tích của Sở Hi Thanh, đều dùng toàn lực ra tay

với Sở Hi Thanh.

Đây là vì ngăn cản tràng giết chóc sắp xảy ra.

Trong khoảnh khắc này, bên trong miếu sơn thần phát ra một tiếng ‘cheng’ trầm

thấp.

Đây thật ra là hơn trăm tiếng va chạm, nhưng bởi vì tốc độ giao thủ của song

phương quá nhanh, nên tựa như chỉ có một tiếng.

Bóng người Tiếu Hồng Trần và Chu Minh Nguyệt đều trượt lùi hai trăm trượng,

trực tiếp va nát tường của miếu sơn thần, bay ngược và ngoài miếu.

Sắc mặt hai người đều hết sức nghiêm túc.

Đây không chỉ là vì bọn họ bị đao kiếm của Sở Hi Thanh và Phong Tam ép phải

lùi về sau, mà còn là vì bọn họ đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể ngăn cản

tràng giết chóc phát sinh.

Trong khoảnh khắc này, bộ ‘ngôi sao La Hầu’ ở sau lưng Sở Hi Thanh đã chém

xuống, sáu cánh tay chém rơi sáu cái đầu.

Thật ra thì sáu người kia đều đã phòng bị, còn cố gắng chống đỡ.

Nhưng Cửu Diệu Thần Luân kiếm của Sở Hi Thanh lại phun trào, hoặc là chặt

đứt tay chân bọn họ, hoặc trực tiếp cắt đôi bọn họ.

Nhưng những người khác lại trốn thoát, có bảy tên cao thủ đại nội may mắn

trốn ra khỏi miếu sơn thần.

Trong bảy người này thì có 5 tên nhị phẩm, bọn họ cũng là kẻ mạnh nhất dưới

Tiếu Hồng Trần và Chu Minh Nguyệt.

Thần niệm của bọn họ đều mạnh hơn những người khác một đường, cho nên

mới may mắn thoát khỏi cái chết. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play