“Gia trì cho ‘tinh thần’?”

Sở Hi Thanh xoa cằm: “Biện pháp này cũng không tệ.”

Bộ ‘ngôi sao La Hầu’ kia của hắn, công có thừa mà thủ không đủ, nếu như có

thể thu được thần lực của Quần Sơn Xã Tắc chi thần. Sức chiến đấu của nó sẽ

tăng mạnh, nói không chừng còn vào top 40 Thiên Bảng.

Chỉ tiếc là hắn không thể tăng thêm một tầng ngoại cương cho mình.

Mười bốn tầng ngoại cương, vẫn chưa đủ…

Thật ra Sở Hi Thanh muốn nuốt toàn bộ cánh tay của Quần Sơn Xã Tắc chi

thần, xem xem thứ này có thể cung cấp bao nhiêu Ước Nguyện Thạch.

Nhưng mà đây hiển nhiên là không thể.

Bạch Tiểu Chiêu còn hi vọng dùng cánh tay này để rút máu, đào tạo đệ tử.

Giống như Kiếm Tàng Phong, nếu như Kiếm sư huynh lại có thêm một loại

thiên phú huyết mạch mạnh mẽ nữa, vậy còn không bay lên trời sao?

Vì thế, nên Sở Hi Thanh chỉ có thể tưởng tượng một mình mà thôi.

“Đúng rồi.” Lý Trường Sinh cố tình đưa đầu lại gần Sở Hi Thanh, kiềm chế âm

thanh: “Tên kia là thế nào?”

‘Tên kia’ trong miệng hắn, chính là Thần Xích Hỏa.

Vị này đang đứng ở miệng hang, khoanh tay trước ngực, cười gằn nhìn cánh tay

của Quần Sơn Xã Tắc chi thần.

Trong mắt hắn chứa trào phúng, cười trên sự đau khổ của người khác, hoàn toàn

không có bi thương như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Lý Trường Sinh thấy hơi không yên tâm: “Lúc tên này trở lại, còn mang theo rất

nhiều huyết khi tinh nguyên, ngươi có biết việc này không? Còn nữa, mấy ngày

nay hắn còn đang mọc một ít lân phiến.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì vẻ mặt hơi quái dị: “Trên người hắn có một nửa huyết

thống Ứng Long, hiện tại tự nhận mình là một nhánh của Long tộc. Ta từng hứa

với hắn, chỉ cần hắn dùng những huyết khí và tinh nguyên kia để tăng huyết

mạch Ứng Long, thì sẽ không ngăn cản hắn.”

“Thì ra là như vậy!”

Lý Trường Sinh tỏ vẻ bừng tỉnh, trên gương mặt trắng mập lại hiện ra ý cười:

“Đây là chuyện tốt, chúng ta nên giúp hắn một chút.”

Hắn hơi phất tay áo: “Bắt đầu từ hôm nay, đãi ngộ của Thần Xích Hỏa tăng gấp

đôi! Hắn chỉ cần quan tâm đến việc gia tăng huyết mạch Ứng Long là được, mỗi

khi huyết mạch tăng lên một bước, đều sẽ có phần thưởng khác.”

Tố Phong Đao nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn hai tên này một chút.

Hai tên này, quá nửa là đang có tính toán nham hiểm nào đó.

Nàng âm thầm lắc đầu.

Sở Hi Thanh tuy là đồ đệ của nàng, nhưng lại rất hợp ý với tên Lý Trường Sinh

này.

Trong ba đồ đệ của Tố Phong Đao, Sở Vân Vân và Diệp Tri Thu vẫn hợp tính

nàng hơn.

Một ngày sau, Sở Hi Thanh lại rời khỏi Vạn Ma quật, bắt đầu xuất phát.

Lần này, hắn chỉ dẫn một mình Phong Tam theo.

La Hán Tông đã chấp chưởng Thái Vi Viên, sự nghiệp chấn hưng tông môn vừa

mới cất bước, rất nhiều việc phải làm, không thể đi theo.

Còn những Cự thần bên trong Vạn Ma quật kia, Siêu Phẩm thì hắn không nhìn

trúng, mà mấy vị Vĩnh Hằng thì lại dùng quá nhiều rồi, không thể dùng nữa.

Sở Hi Thanh ngồi ở đầu thuyền, toàn bộ quá trình đều là hai mắt vô thần, phờ

phạc, thỉnh thoảng lại còn thở dài.

Mãi đến khi tiếp cận Thương Châu, Sở Hi Thanh mới phấn chấn hơn.

Hắn chém ra một mảnh ánh đao như gương bạc, sau đó bắt đầu soi gương, soi

trái lại soi phải.

Phong Tam liếc nhìn hắn với ánh mắt dị dạng: “Ngươi muốn đi gặp Vấn Thù

Y?”

Hắn đã xác định, mặc dù chủ thượng nhà hắn tài hoa hơn người, anh minh thần

võ, lại còn có tấm lòng nhân hậu, cao thượng bạc vân, nhưng đồng thời cũng là

một tên cặn bã.

Hắn khẽ lắc đầu: “Chủ thượng đâu cần phải như vậy? Tại trước mặt nữ nhân

như Vấn Thù Y, dù ngươi có trang điểm đến chói mắt thì lại có lợi ích gì? Trái

lại còn để lộ lòng muông dạ thú của ngươi.”

Sở Hi Thanh không khỏi liếc mắt nhìn Phong Tam với vẻ kinh ngạc.

Hắn hơi suy tư một lát, liền cố tính vò đầu vò tóc, còn thả vài sợi tóc xuống, sau

đó để quần áo ngăn nắp xinh đẹp của mình trở nên nhăn nhúm. Phối hợp với

ánh mắt u buồn của Sở Hi Thanh, khí chất toàn thân hắn chợt biến đổi, rất có vẻ

cô đơn tịch liêu.

Hắn còn thấy chưa đủ, liền ngưng thần suy nghĩ một chút, sau đó lại lấy một

bình rượu ra, rồi hắt một chút lên người.

Lúc này Sở Hi Thanh mới thỏa mãn, bắt đầu điều khiển Dục Nhật thần chu hạ

độ cao: ‘Làm phiền Phong tiên sinh chờ ở gần đây vài ngày, ta và Vấn thành

chủ gặp mặt một lần, có lẽ phải mất hai ba ngày mới có thể xuôi nam, trong lúc

đó cũng không cần hộ vệ, mời Phong tiên sinh tự nhiên. Đúng rồi…”

Sở Hi Thanh bay khoảng ba mươi dặm thì chợt nhớ đến một việc.

Hắn lại điều động Cửu Luân Kiếm Chu bay trở về, tháo hai vật trên người

xuống, rồi giao cho Phong Tam.

“Phong tiên sinh, mời tiên sinh trông nom hai tên nhóc này giúp ta. Ta ở ngay

gần đây, trong phạm vi 3000 dặm, chúng nó đều có thể cảm ứng được ta.”

Phong Tam nhìn độn quang bay xa, chỉ biết lắc lắc đầu.

Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn chung quanh, giây lát sau liền chọn một phương

hướng, rồi bay thẳng đến đó.

Thời gian gần đây, hắn luôn cảm thấy trong nguyên thần của mình có gì đó

không đúng, tựa như có một bức tường vô hình đang tồn tại ở nơi chủ yếu nhất

trong nguyên thần của hắn.

Phong Tam đang định dành thời gian này để tìm hiểu rõ ràng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play