Diệp Tri Thu không khỏi hiện lên vẻ hồi ức, nàng vừa nhìn khuôn mặt của Sở

Hi Thanh liền nhớ đến đệ đệ đã mất từ nhỏ của mình.

Nàng lại nghĩ đến, tuy tên này chưa học đao pháp đầy đủ, nhưng mà lại có vài

phần thiên phú trên đao đạo, hai huynh muội cũng khá gian nan khi mưu sinh ở

thành Tú Thủy này, chắc số tiền Sở Hi Thanh vừa lấy ra, cũng là tất cả tích góp

của hai huynh muội rồi.

Sau đó, Diệp Tri Thu liền thu tâm tình của mình, quay người đi về phía mặt bắc

của thao trường.

“Thôi, nể mặt ngươi bình thường hiểu chuyện, hiểu quy củ, lần này ta sẽ giúp

người một tay. Ta sẽ ứng trước cho người, tháng sau phải trả lại ta, Túy Long

Cư cũng không thể thiếu. . .”

Sở Hi Thanh nở nụ cười, lập tức đi theo sau lưng nàng.

Bình dân bách tính và các đệ tử võ quán ở ven đường đều hành lễ vấn an Diệp

Tri Thu, tất cả đều rất cung kính với nàng.

Sở Hi Thanh cũng không cảm thấy kinh ngạc, vì Diệp Tri Thu xuất thân từ quân

An Bắc của Đại Ninh, một năm trước do bị thương nên xuất ngũ, rồi đến nhậm

chức ở võ quán.

Nàng làm giáo đầu ở võ quán hơn một năm, lại làm việc công bằng, tính tình

nhân hậu, lại có hiệp danh ở bên ngoài.

Ngoài ra, quân An Bắc cũng bảo vệ biên cảnh phía bắc của Đại Ninh, kỷ luật

quân đội nghiêm minh, uy danh hiển hách, thành Tú Thủy vẫn luôn được cánh

chim của quân An Bắc che chở, nên dân chúng trong thành vẫn luôn cảm kích

ân đức của quân An Bắc, nên tất nhiên cũng hết sức tôn kính Diệp Tri Thu có

chiến công đầy rẫy.

Hai người họ đi đến mặt bắc của thao trường, đi đến trước một đài cao được xây

bằng đá vân xanh.

Sở Hi Thanh nhấc mắt nhìn lên, chỉ thấy trên đài cao này không chỉ có một đám

võ sư mặc cẩm bào đang ngồi, mà còn có hơn mười vị tướng lĩnh mặc áo giáp

trong quân ngũ, và sáu tên quan văn mặc áo bào xanh đang dự thính.

Ở trung tâm đài cao là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, ngũ quan ngay ngắn.

Người này ngồi trên một cái ghế thái sư, hai mắt hổ như chuông đồng liếc nhìn

bốn phía, khí thế rất bất phàm.

“Ngươi chờ ở đây!” Diệp Tri Thu dặn dò một câu xong thì liền cất bước đi lên

đài cao, cung kính hành lễ với người kia.

“Quán chủ đại nhân! Thuộc hạ muốn tiến cử một người vào nội môn, muốn xin

miễn thi.”

“Miễn thi?” Quán chủ võ quán Chính Dương tên là Lôi Nguyên, hắn mở mắt hổ

ra: “Là người nào? Lí do gì lại xin miễn thi?”

Diệp Tri Thu thản nhiên ôm quyền đáp: “Quán chủ đại nhân, người này tên là

Sở Hi Thanh, gân cốt thượng giai, ngộ tính vô cùng tốt, là một hạt giống luyện

võ rất tốt. Chỉ là tuổi tác khá nhỏ, thời gian học võ cũng ngắn, Truy Phong đao

cũng chưa học đủ, không thể thông qua kỳ kiểm tra. Diệp mỗ không muốn bỏ

qua nhân tài, do đó mới xin quán chủ cho người này miễn thi.”

Quán chủ Lôi Nguyên nghe xong lại không tỏ ý kiến: “Người này ở đâu? Để

hắn lên đài cho ta xem một chút.”

Lúc này, đám võ sư và quan chức ở trên đài cũng quét mắt nhìn xuống dưới,

ngay cả đám đệ tử võ quán ở bên dưới và đám bách tính đang xem trò hay cũng

nhìn qua bên này.

Sở Hi Thanh lập tức lên tinh thần, thong dong trấn định đi lên đài, thi lễ với

quán chủ Lôi Nguyên: “Đệ tử bái kiến quán chủ!”

Quán chủ võ quán Chính Dương không chỉ là cao thủ ngũ phẩm có thể đếm trên

đầu ngón tay của quận Tú Thủy, mà còn là một võ quan của triều đình.

Khi quán chủ Lôi Nguyên nhìn qua, thì Sở Hi Thanh chợt cảm thấy lông tơ toàn

thân đều dựng đứng lên, như thể bị ánh mắt kia nhìn xuyên thấu toàn thân.

“Là hắn?”

Sau khoảng ba cái hô hấp, Lôi Nguyên mới thu hồi ánh mắt ác liệt như đao kia,

hắn lại nhìn về phía Diệp Tri Thu: “Ngươi nói hắn gân cốt thượng giai, ngộ tính

vô cùng tốt?”

Diệp Tri Thu mặt không đổi sắc, thong dong đáp lại: “Quán chủ, thuộc hạ có thể

dùng danh dự của mình để đảm bảo! Người này rất có ngộ tính trên phương

diện đao đạo. Dù hắn chưa được học Truy Phong đao bản đầy đủ, nhưng lại có

trình độ rất cao ở một số thức, đã đạt đến trình độ võ tu cửu phẩm hạ, đúng là

thiên phú dị bẩm, đáng giá bồi dưỡng.”

Diệp Tri Thu nói đến đây lại giương mắt lên, cho Lôi Nguyên một ánh mắt ám

chỉ: “Quán chủ, hơn hai mươi vị võ sư của Đông viện đều nguyện ý giáo dục

nhân tài này, kính xin quán chủ tác thành!”

Lôi Nguyên nhất thời hiểu rõ, ý của Diệp Tri Thu là, hai mươi tên võ sư thủ hạ

của nàng đang chờ chia bạc đây.

Da mặt Sở Hi Thanh lại hơi đỏ lên.

Tâng bốc như vậy thì cũng hơi quá rồi, hắn học Truy Phong đao còn không đủ,

lại còn cửu phẩm hạ gì chứ.

Nhưng hắn cũng có thể hiểu được, nếu Diệp Tri Thu không khen hắn thành một

đóa hoa, thì có lý do gì mà tiến cử hắn?

Sở Hi Thanh có thể cảm nhận rõ ràng vẻ ghét bỏ ở trong mắt quán chủ Lôi

Nguyên.

Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu nhẹ nhàng nhìn nhau, ánh mắt giao phong trong

chốc lát, lại nở nụ cười bất đắc dĩ: “Người này thiên phú không tệ, đúng là một

khối ngọc thô chưa mài dũa, nếu như có thể dạy dỗ tốt, thành tựu tương lai sẽ

phi phàm, Diệp giáo đầu ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.”

Đám đệ tử võ quán và dân chúng ở dưới đài nghe xong thì bắt đầu ầm ĩ.

“Truy Phong đao đã đạt đến trình độ cửu phẩm hạ? Thiếu niên này mới 14 tuổi

nhỉ? Người gầy gò như que trúc, gió thổi qua cũng bay theo luôn, cũng không

biết là thật hay giả?”

“Chắc là thật rồi, Diệp giáo đầu là nhân vật nào chứ? Nàng còn nói dối sao?

Nếu nàng nói thiếu niên này là cửu phẩm hạ, vậy chắc chắn có trình độ này.”

“Diệp giáo đầu từng là Chiêu Vũ giáo úy lục phẩm trong quân An Bắc, chiến

công hiển hách, có thể được nàng khen ngợi như vậy, thì kiểu gì cũng có thiên

phú.”

“Dáng vẻ của thiếu niên này rất anh tuấn, chỉ là sao sắc mặt lại trắng bệch thế

kia? Sẽ không bị bệnh gì chứ?”

Bọn họ khá mẫn cảm với chuyện ‘miễn thi’ này, nhưng Diệp Tri Thu vẫn có uy

vọng và tiếng lành, nên vẫn khiến người ta tin phục.

Huống hồ ngay cả quán chủ Lôi Nguyên cũng đã nói, thiên phú của người này

không yếu, sẽ có thành tựu phi phàm trong tương lai, nên cũng không ai nghi

ngờ gì.

Sở Hi Thanh cũng nghe ra vài phần, quán chủ Lôi Nguyên hẳn là bị bóp mũi

nhận việc này, đồng thời còn yêu cầu Diệp Tri Thu phải làm ra thành tựu nhất

định, không thể để cho hắn ‘thất vọng’.

Cũng đúng lúc này, tầm mắt Sở Hi Thanh bỗng nhiên rung lên, một bông pháo

hoa óng ánh đột nhiên nổ tung trong tầm mắt của hắn.

Hắn nhất thời sửng sốt, vội vàng nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm

mắt.

Điều khiến Sở Hi Thanh giật mình chính là, cái hệ thống mà hắn nghiên cứu vài

tháng vẫn không có kết quả này, bỗng nhiên lại phát sinh biến hóa kỳ dị.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: cửu phẩm hạ (giả).

Võ đạo: Truy Phong đao pháp tàn thức (tầng 1).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên công (tầng 1).

Điểm võ đạo: 5.

Thiên phú: Khoái thủ.

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn chú.

Tuổi thọ: 17 ngày.

Cột danh vọng vốn đang là ‘Không’, bỗng nhiên đổi thành chữ ‘cửu phẩm hạ

(giả)’.

Sở Hi Thanh trở nên thất thần, kinh ngạc đến tột đỉnh.

Điều càng làm cho hắn mừng rỡ hơn là, cột điểm võ đạo bên dưới cũng từ 0

biến thành 5.

Ngay cả cái logo màu xám ‘Võ đạo bảo khố’ bên dưới cũng bỗng nhiên trở nên

tươi đẹp hơn.

Hệ thống đã phát động rồi?

Trái tim Sở Hi Thanh bắt đầu nhảy thình thịch như nổi trống.

Cái hệ thống đáng chết này, à không, hệ thống ba ba rốt cuộc cũng có động tĩnh

rồi.

Ánh mắt Sở Hi Thanh đảo qua những chữ kia, khi ý niệm của hắn dừng lại ở

‘Võ đạo bảo khố’, thì bỗng nhiên có một hình ảnh như trang mua sắm của

Taobao xuất hiện trước mắt hắn.

Trong đó có mười bốn thương phẩm khác nhau.

Sở Hi Thanh nhìn hai món hàng đầu tiên.

Ưu đãi dành cho người mới: Ưng nhãn, để cho mắt ngươi tinh như ưng, sở hữu

thị lực của ưng, có thể dòm ngó sơ hở của kẻ địch.

Giá gốc cần 10 điểm võ đạo, nhưng cái giá này đã bị gạch chéo bằng một dấu x

màu đỏ, mặt sau còn biểu hiện là 2 điểm liền có thể mua.

Ưu đãi dành cho người mới: Truy Phong Trục Điện chi thủ giai đoạn thứ nhất,

để cho tay người có thể đuổi gió, có thể trục điện, sở hữu tốc độ tay và độ linh

hoạt gấp đôi người thường.

Giá gốc cần 20 điểm võ đạo, giờ chỉ cần có 4 điểm.

Sở Hi Thanh hết sức ngạc nhiên, cuối cùng hắn vẫn không rõ cách sử dụng cái

hệ thống này ra sao, không rõ vì sao hôm nay hệ thống này bỗng nhiên lại biến

hóa?

Lẽ nào bởi vì Diệp Tri Thu vừa nói một câu ở trước mặt mọi người sao?

Trong khi Sở Hi Thanh đang ngạc nhiên và nghi ngờ, thì hắn nghe được sau

lưng mình bỗng nhiên có tiếng cười khẽ: “Khoan đã!”

Theo tiếng nói này, một vị võ sư mặc cẩm bào dẫn theo một tên thiếu niên bước

ra khỏi đám đông.

“Quán chủ đại nhân, chỗ ta còn có nhân tuyển thích hợp hơn, mạnh hơn người

này gấp trăm lần.”

Diệp Tri Thu quay đầu nhìn người này, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Thiệu

Linh Sơn! Ta dùng danh ngạch tiến cử của Đông viện chúng ta, không quan hệ

gì với Tây viện các ngươi.”

Thiệu Linh Sơn kia lại cười khẽ đầy khinh thường: “Quán chủ cho các viện

danh ngạch miễn thi là để các ngươi chọn nhân tài cho Đại Ninh, chứ không

phải để các ngươi nhận tiền rồi thu nạp một ít giá áo túi cơm đi vào lãng phí của

công.”

Hắn dùng tay chỉ vào Sở Hi Thanh: “Diệp giáo đầu, yêu cầu miễn thi của võ

quán chúng ta là ngộ tính và gân cốt phải trung thượng, có tài năng đặc thù,

hoặc là tu luyện mười nghệ được truyền ra ngoài đến sơ nhập môn kính(nhập

môn).”

“Còn người này thì sao, một tên ma bệnh yếu đuối mong manh, ngươi dám nói

hắn có tư cách miễn thi sao? Sợ rằng ngươi cầm tiền bạc của hắn mới đúng?”

Lúc này, Sở Hi Thanh cũng tỉnh táo lại, hắn nhướn mày lên, trong mắt hiện ra

vẻ giận dữ.

Hắn cũng cảm thấy khá bỏng tay khi mình cầm cái danh ngạch này, nhưng bị

người chỉ vào mũi mà mắng giá áo túi cơm, vẫn khiến cho hắn thấy cực kỳ khó

chịu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play