Gian phòng mà Chu gia sắp xếp cho Sở Hi Thanh nằm ở phía nam của khách

sạn.

Đây là một gian phòng có phạm vi không đến hai trượng, dụng cụ trong phòng

vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái giường và một cái bàn.

Nhưng người của Chu gia dọn dẹp rất sạch sẽ, chăn đệm cũng mới tinh, còn

dùng huân hương để làm thơm phòng.

Tại nơi núi hoang dã ngoại này, điều kiện của phòng này đã là tốt nhất rồi.

So với đám lều vải hở bốn phía bị đám muỗi càn quấy kia, thì trong này là tốt

lắm rồi.

Sau khi Sở Hi Thanh xem xong, thì hắn lại không vui vẻ nổi.

Chu gia tỉ mỉ chu đáo như vậy, cũng là vì thứ họ muốn.

Tuy rằng danh dự của Lâm Hải Chu thị vẫn khá tốt, nhưng Sở Hi Thanh không

thể đảm bảo Chu gia sẽ không trở mặt sau khi hắn thất bại tan tác ở trong bí

cảnh cửu phẩm.

Nhưng võ đạo thế gia này, từ xưa đến nay đều hung hăng vênh váo, không nói

đạo lý.

“Thật ra thì đường thúc của ta còn sắp xếp hai cô bé làm ấm giường cho ngươi.”

Chu Lương Thần hai tay ôm kiếm, dựa vào cửa, giọng nói bình thản: “Nhưng ta

nghĩ ngày mai phải tranh đấu trong bí cảnh, còn có thể phải chiến đấu lâu dài,

cho nên đã từ chối giúp ngươi. Võ tu chúng ta, cách xa nữ sắc là tốt nhất.”

Sở Hi Thanh không khỏi nhìn Chu Lương Thần một cái, sau đó gật đầu như

đang tán thưởng hắn: “Từ chối rất tốt! Nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút

đao của chúng ta.”

“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Vẻ mặt Chu Lương Thần run lên, tìm thấy

được sự đồng cảm ở trên người Sở Hi Thanh: “Thời gian gần đây, mẫu thân sắp

xếp cho ta mấy trận ra mắt, làm cho phiền muốn chết! Nữ nhân có gì tốt? Chỉ có

thể trì hoãn tốc độ tu luyện và thời gian luyện kiếm của ta.”

Sở Hi Thanh há miệng, nhưng không còn gì để nói.

Lúc này, Chu Tượng Sơn vội vàng đi đến.

Hắn răn dạy Chu Lương Thần và đám hộ vệ Chu gia có mặt khi đó ở ngay trước

mặt Sở Hi Thanh.

Thích khách kia có thể tiếp cận và ra tay với Sở Hi Thanh, đám người Chu

Lương Thần là không trốn được tội.

Chu Tượng Sơn cũng tỏ vẻ xấu hổ và ảo não.

Hắn cũng có tội không nhẹ, bị người khác dẫn đi trước khi xảy ra chuyện, cho

nên người ta mới có thể có hơi hội ra tay.

Mấu chốt là hắn không hỏi được thứ gì từ trong miệng tên thích khách kia.

Người này đã có chuẩn bị từ trước, khi bị ép quỳ xuống đất thì đã nuốt độc

dược ở trong miệng, sau đó độc phát thân vong ở cách đây không lâu.

Tuy nhiên, Chu Tượng Sơn lại mang một cái pháp khí hình dáng dây chuyền

đến cho Sở Hi Thanh, phía trên còn có từng viên từng viên tinh thạch hình giọt

lệ màu xanh.

Chu Tượng Sơn giải thích: “Vậy này là tìm thấy ở trên người thích khách, là

một pháp khí cấp độ bát phẩm thượng, tên là Tàng Thần Liên. Nó có thể gia

tăng sức mạnh thần thức, còn có thể cất chứa thần niệm, cực kỳ hữu dụng, giá

trị không nhỏ.”

“Trên người kẻ này còn có hai cái pháp khí cấp độ bát phẩm hạ, nhưng đã cũ

nát, một thanh đao ngắn và một cái nội giáp, ta nghĩ là thiếu hiệp không dùng

đến, cho nên không mang đến cho ngươi.”

Sau đó, hắn lại lấy một xấp ngân phiếu trị giá 2500 lượng bạc ra, đặt lên bàn

của Sở Hi Thanh: “Xấu hổ, lần này ra do Chu gia chúng ta sơ suất, để thiếu hiệp

bị chấn kinh rồi.”

Sắc mặt Sở Hi Thanh hơi động, hai mắt đã sáng rực.

Cái Tàng Thần Liên này đúng là cực kỳ hữu dụng, chỉ sau Tụ Thần Bí của hắn.

Như vậy thì trên người hắn sẽ có ba cái pháp khí, hai cái trong đó đều có thể gia

tăng thần thức, đều có thể cường hóa Nhai Tí đao ý.

Đây là tăng cường sở trường của hắn, cường hóa điểm mạnh của hắn.

Còn về phần ngân phiếu, rõ ràng là Chu Tượng Sơn đã đưa nhiều hơn.

Hai cái pháp khí cấp bậc bát phẩm hạ, dù là mới tinh thì giá cả cũng không quá

1200 lượng bạc, mà thanh đao ngắn và nội giáp kia càng không đáng giá.

Số tiền thêm ra này, chính là để an ủi và bồi tội với hắn.

Lúc này, Chu Tượng Sơn lại lấy một cái túi vải ra: “Đây là vật tư mà Chu gia ta

chuẩn bị cho Sở huynh đệ, bao quát cả ba viên Luyện Huyết Đan cực phẩm,

một bình Huyết Liên Đan để chữa thương, một bình Thanh Hồn Đan để chữa trị

thần thức, một bình Trấn Độc Đan, năm viên ngọc phù bát phẩm, còn có một

thanh Huyết luyện đao phù văn bát phẩm để làm dự bị.”

“Sở tiểu đệ thiên phú hơn người, đao pháp siêu tuyệt, không có đối thủ trong

cùng thế hệ. Sau khi đi vào bí cảnh cửu phẩm thì có thể quét ngang tất cả, bắt

lấy quán quân. Nhưng vì đề phòng chuyện bất ngờ, thứ nên mang thì vẫn phải

mang theo.”

Khóe môi của Sở Hi Thanh không khỏi co quắp vài cái.

Lòng thầm nói quét ngang tất cả cái quỷ gì, hắn không bị người quét ngang thì

đã là tốt lắm rồi.

“Thật ra thì. . .” Sở Hi Thanh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nắm lấy cơ hội

cuối cùng này, để cho Chu gia hiểu rõ tình hình: “Chu chấp sự, có thể chúng ta

có chút hiểu lầm. Thật ra thì ta còn lâu mới mạnh như những gì Chu chấp sự

tưởng tượng, nếu nói kỹ xảo võ đạo, thì ta chỉ mạnh hơn đại thiếu nhà các ngươi

một đường. Lần tranh đấu bí cảnh này, ta có thể lấy được mười vị trí đầu thì đã

là tận hết khả năng rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play