Lúc này, bên ngoài đã rối loạn tưng bừng, không chỉ có tướng sĩ phòng thủ rời

khỏi cương vị, tụ tập về phía nam này, mà ngay cả thân binh của Long Ung

cũng có không ít người chạy theo.

Lúc này, tiếng hoan hô ở phía xa xa còn cao vút, chấn động lòng người.

“Là tổng soái đại nhân!”

“Tổng soái đại nhân không chết, tổng soái đại nhân vẫn còn sống!”

“Chúng ta tham kiến tổng soái đại nhân! Nguyện tổng soái đại nhân an khang!”

“Là tổng soái thật! Khí thế kia, đôi mắt xanh kia!”

“Là tổng soái, tổng soái quét ngang bắc vực không ai địch nổi đã trở về!”

Long Ung bay lơ lửng giữa không trung, đảo mắt nhìn mười dặm chung quanh,

tất cả binh mã của ‘Thắng Tiệp quân’ đều đang tụ tập về phía nam.

Từng hàng tướng sĩ ở phía xa xa còn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bọn họ phấn chất,

hai mắt đỏ bừng, kích động rống to.

Nội tâm Long Ung chìm xuống, âm thầm thán phục uy vọng của Tần Mộc Ca.

Mãi đến khi hắn nhìn thấy một lá cờ hai màu ở trong đám người, còn có mấy

chữ vàng lớn được thêu trên lá cờ kia: Trấn Bắc đại tướng quân, Tổng đốc quân

chính sự năm châu Băng U Cực Tuyệt Nghiêm! Sở!

Long Ung chợt biến sắc, kinh ngạc không thôi.

Trấn Bắc đại tướng quân… hiện giờ triều đình còn không có chức quan này,

trước kia cũng chưa từng có.

Còn Tổng đốc quân chính sự năm châu Băng U Cực Tuyệt Nghiêm, là quân

chính sự, chứ không phải là quân sự, đây chính là muốn nắm giữ cả quân đội

lẫn chính quyền?

Triều đình tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào nắm giữ cả hai thứ này, Tần Mộc

Ca dùng cờ hiệu như vậy, tự xưng là Trấn Bắc đại tướng quân, rõ ràng là có ý

muốn đối địch với triều đình.

Còn cả dòng họ ở cuối kia nữa, vì sao lại là Sở? Mà không phải là Tần?

Tần Nguyên ở trong đám người cũng nhíu chặt lông mày, trong mắt cũng ngậm

lấy vài phần khó hiểu.

Khi đám tướng sĩ vẫn hoan hô như biển gầm, lá cờ hai màu xích kim kia đã đi

đến gần.

Đám Thiên hộ phía sau Long Ung cũng nhìn thấy thiếu nữ mặc giáp đen đi

trước kia.

Nàng đang trôi nổi ở độ cao ba trượng, tiến về phía trung quân, tốc độ không

nhanh không chậm, vừa hay có thể để tất cả tướng sĩ chung quanh nhìn thấy rõ

ràng.

Mà nơi nàng đi qua, dòng người không chỉ tránh qua hai bên, tất cả tướng sĩ còn

quỳ xuống đất, miệng hô tổng soái.

Long Ung ngưng thần nhíu mày nhìn cảnh này, nhìn gương mặt trứng ngỗng,

mày liễu và đôi mắt xanh đầy anh khí kia, trong lòng không khỏi cảm thấy đắng

chát.

Đúng là Tần Mộc Ca, nàng trở về thật rồi!

Điều này thật sự là làm người ta không tưởng tượng nổi!

Vị này từng có chiến công che đậy cả thiên hạ. Nhưng sau khi vị này khởi tử

hoàn sinh, lại mang đến bất hạnh và tai nạn cho Đại Ninh và bách tính bắc địa.

Người cũng đã chết rồi, thị phi ưu khuyết đều có kết luận rồi, cần gì phải trở về

chứ?

Long Ung thở dài trong lòng, hắn thật sự hi vọng vị này có thể vì lợi ích của

quốc gia và dân tộc mà nhường nhịn một hai, không trở thành đầu nguồn của

kiếp nạn lớn nhất thiên hạ.

Trong đầu hắn có rất nhiều ý nghĩ, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ cung kính.

Mà lúc này, rất nhiều Thiên hộ phía sau hắn đã bỏ hắn mà đi, bọn họ quỳ gối

trước Sở Vân Vân, trong mắt đã là lệ nóng doanh tròng.

“Chúng ta tham kiến tổng soái, cung nghênh tổng soái trở về!’

“Hôm nay nhìn thấy tổng soái phục sinh, lại nắm quân quyền, mạt tướng chết

cũng không tiếc!”

“Nguyện hiệu lực cho tổng soái đến chết mới thôi!”

Khi mọi người đang gào thét, Sở Vân Vân đã bay đến giữa trung quân, lơ lửng

trước quân trướng.

Long Ung và Tần Nguyên cũng dồn dập khom người thi lễ.

“Đô chỉ huy sứ ‘Thắng Tiệp quân’ Long Ung, cung nghênh tổng soái!”

“Tham tướng ‘Thắng Tiệp quân’ Tần Nguyên, tham kiến gia chủ!”

Sở Vân Vân lại không thèm nhìn hai người này, ánh mắt nàng nhu hòa, nhìn

đám tướng lãnh hai bên: “Tất cả đứng lên đi, trước kia ta đã nói, trong quân

không cần phải quỳ!”

Nàng giơ tay lên, một luồng cương lực cực kỳ rộng lớn đã nâng tất cả tướng sĩ

dậy.

Chư tướng nhìn thấy cảnh này, tâm thần không khỏi rung lên.

Võ lực của Bá Võ Vương, tuyệt đối không kém hơn ba năm trước!

Sở Vân Vân thì lại bay đến trước lều mới dừng lại.

“Người đâu! Bắt giữ Long Ung, giải vào quân lao!”

Long Ung nghe vậy thì sững sờ, vẻ mặt cũng rất bất ngờ.

Hắn đứng thẳng người, nhìn Sở Vân Vân với ánh mắt khó tin: “Tổng soái điện

hạ, bản tưởng chính là đô chỉ huy sứ ‘Thắng Tiệp quân’ do triều đình sắc

phong.”

Sở Vân Vân lại thản nhiên như không, không để ý lắm: “Chỗ ta không nhận

chức quan của triều đình! Đặc biệt là tất cả quân chức trên tứ phẩm ở bốn châu

bắc địa sau năm 33 Kiến Nguyên đế.”

Lúc này, đã có mấy vị tướng lãnh sắc mặt âm trầm, tựa như hổ như sói mà lao

lên bắt Long Ung.

Long Ung hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ giãy dụa.

Hắn không dám đối kháng trực tiếp với Tần Mộc Ca.

Đối kháng với Bá Võ Vương Tần Mộc Ca, chính là lão thọ tinh thắt cổ, không

muốn sống.

Hắn cũng hiểu tình hình bên trong quân lao.

Tần Mộc Ca một không nói khóa xương tỳ bà, hai không nói đóng Trấn Nguyên

Đinh, như vậy hắn có thể chạy khỏi quân lao bất cứ lúc nào.

Hơn nữa chỉ cần mình không chết, thì có thể thong dong mưu đồ.

Nhưng trước khi Long Ung bị người bắt lại, hắn đã phá nát tin phù của Tần

Phụng Tiên ở trong ngực thành bột mịn.

Dù thế nào hắn cũng không thể để người khác nhìn thấy phong thư này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play