Tận năm cái hô hấp sau, khi Sở Hi Thanh được voi đòi tiên, bắt đầu đưa móng

heo của mình vào trong vạt áo để tìm tòi, thì Sở Vân Vân đột nhiên tỉnh tại lại,

đè tay của Sở Hi Thanh.

Nàng thở gấp vài hơi, ánh mắt chứa bất đắc dĩ, lại có vài phần cáu giận mà nhìn

Sở Hi Thanh: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Đến cùng là dùng phương pháp

nào, cái này có quan hệ với việc ngươi đang làm sao?”

Sở Hi Thanh phát lực bên tay phải, lại phát hiện tay ngọc của Sở Vân Vân tựa

như gọng kìm, làm thế nào cũng không thể rút ra.

Nhai Tí Đao cái gì, Tru Thiên Đao cái gì, Thần Ý Như Tâm Đao cái gì, tất cả

đều không có tác dụng mẹ gì.

Hắn âm thầm tiếc nuối, biết rằng hôm nay chỉ có thể đến bước này.

Sau đó Sở Hi Thanh đè nén tâm tư của mình xuống, nhìn nhau với Sở Vân Vân:

“Biện pháp của ta chính là, ngươi là thê tử của ta! Vân Vân ngươi không ngại

dùng danh nghĩa thê tử của Vô Cực Đao Quân để thu phục chư quân bắc vực.”

Con ngươi Sở Vân Vân nhất thời phóng to, lại trở nên thất thần lần nữa.

Hơn nữa năm trước, Sở Hi Thanh dùng Nhai Tí Đao trấn áp 500 vạn đại quân

Cự linh, đã có thanh uy vô thượng ở chư quân bắc địa!

Sở Hi Thanh thì lại âm thầm nhe răng trợn mắt, tay phải của hắn bị Sở Vân Vân

nắm đến sắp gãy rồi.

Nhưng hắn vẫn ra vẻ thản nhiên như không, dửng dưng nói: “Đám tướng lãnh

cơ sở của Tần gia, giết thì quá đáng tiếc. Ngươi có thể đuổi bọn họ đi chinh

chiến Nghiêm Châu, lấy lại Sương Châu và Mạc Châu, để bọn họ rời xa bốn

châu Băng U Cực Tuyệt.”

Ánh mắt Sở Vân Vân lóe lên.

Nàng cũng từng có ý nghĩ này.

Nhưng mà nếu như nàng lấy thân phận Tần Mộc Ca, lấy danh nghĩa Thiết Sơn

Tần thị đi thu phục chư quân bắc địa, thì không làm nổi việc này.

Nhưng nếu như lấy danh nghĩa thê tử của Vô Cực Đao Quân, thì nàng không

cần ỷ vào lực lượng của Tần gia nữa.

Với uy vọng của nàng và Sở Hi Thanh, chắc chắn có thể được biên quân bắc địa

ủng hổ, lòng quân vững như bàn thạch.

Dù là Thiết Sơn Tần thị thâm căn cố đế cũng khó có thể lay động.

Sau đó Sở Vân Vân híp mắt lại: “Kế sách này cũng được, nhưng còn có một vấn

đề cuối cùng. Cuộc chiến ở Nghiêm Châu, Cự linh khẳng định sẽ không tụ tập

đại quân để đối kháng, mà sẽ dùng kế sách du kích. Lúc này phát động thanh

tẩy, sẽ làm hỏng đại cục.”

Dùng chiến thuật du kích, chính là khảo nghiệm lớn nhất của tướng lãnh cơ sở.

Một khi Sở Vân Vân thanh tẩy ở quy mô lớn, hoặc là người của Thiết Sơn Tần

thị có ý xấu, nhất định sẽ chiến sự Nghiêm Châu sắp thành lại bại, thậm chí là

hao binh tổn tướng.

“Nói sai rồi! Ngươi càng lấy đại cục làm trọng, cục diện càng dễ tan vỡ. Chỉ có

bằng vào ta làm chủ, để tất cả lực lượng của Thần Châu đều phải làm việc cho

ta, như vậy mới có thể nắm đại thế của thiên hạ.”

Sở Hi Thanh cười khinh thường.

Theo ý niệm của hắn, thanh Kính Hoa Thủy Nguyệt đao bên hông chợt ra khỏi

vỏ: “Hơn nữa, thế gian hiện giờ, đao của Sở mỗ mới là đại thế của thiên hạ!”

Con ngươi của Sở Vân Vân lại phóng to, trong mắt hiện vẻ khó tin.

Nàng cảm nhận được thần ý của Sở Hi Thanh, cảm ứng được lực lượng trên đao

của Sở Hi Thanh, vẻ mặt vô cùng bất ngờ.

“Không ngờ ngươi đã học được thức thứ tư của Thần Ý Xúc Tử Đao? Từ bao

giờ vậy?”

Thức thứ ba của Thần Ý Xúc Tử Đao là Huyết Nhai Đao Quân sáng tạo ra để

khắc chế thuật sư và hai tộc Vũ, Côn. Đương nhiên, dùng để đối phó với võ tu

cũng là hiệu quả không tệ.

Nhưng mà thức thứ tư của Thần Ý Xúc Tử Đao lại là vô địch trên sa trường, là

chiêu thức mạnh mẽ có thể đối đầu với vạn quân.

Đặc biệt là rất thích hợp với cuộc chiến ở Nghiêm Châu!

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên: “Mới nửa ngày thôi!”

Hắn đã dùng ba viên Ước Nguyện Thạch kia, nguyện vọng là ‘gia tăng ngộ tính

trên diện rộng, thời gian kéo dài càng lâu càng tốt’.

Khi Sở Hi Thanh vừa mới nói xong, hắn bỗng nhiên có cảm ứng, liền đưa mắt

nhìn ra phía sau.

Hắn nhìn thấy một đạo ánh sáng màu vàng óng bay đến, cuối cùng rơi vào trên

bả vai trái của hắn.

“Bồ câu Lưu quan Kim Vũ? Dường như là từ Cực Đông Băng Thành?”

Sở Vân Vân nhìn con bồ câu trên vai Sở Hi Thanh, đôi mắt màu xanh lam đã

nheo lại: “Là Vấn Thù Y truyền tin cho ngươi.”

Nội tâm Sở Hi Thanh nhất thời chìm xuống, lòng thầm nói không ổn.

“Vấn tỷ tỷ, ngươi truyền tin cũng quá đúng lúc rồi! Lần này hại chết ta rồi!”

Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng gì, phần bụng truyền ra một tiếng ‘đông’,

một nguồn sức mạnh như bài sơn đảo hải đã xích kích vào đó.

Trên Dục Nhật thần chu, Lục Loạn Ly đã nhìn thấy một đạo ánh sáng đỏ bay

lướt qua không trung.

Khóe môi Lục Loạn Ly không khỏi giật giật vài vài.

Nhìn thấy đạo ánh sáng này, nội tâm nàng lại có một loại cảm giác thoải mái

không tên.

Tên khốn Sở Hi Thanh kia, xứng đáng với kết cục này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play